Editor: Na
Nhưng nói thật thì, trong tận đáy lòng anh, lại rất muốn ở gần cạnh bên cô, muốn hiểu rõ cô hơn.
Nhưng anh, làm sao có đủ tư cách?
Lâm Mẫn ngồi trên giường, thấy tay đẩy xe lăn của anh dừng lại rồi cũng không động đậy, miệng cô cong lên, giả bộ hung dữ uy hiếp anh, “Dù sao thì anh tự mình nghĩ cho rõ ràng, hôm nay nếu như anh ra khỏi cái cửa này, sau này đừng bao giờ lên cái giường này nữa.”
Hôm nay ra khỏi cái cửa này, sau này đừng bao giờ lên giường này nữa……….
Lời nói này, lực sát thương thực sự quá lớn.
Cơ thể Cố Cảnh Xuyên chợt như đông cứng lại.
Tay đẩy xe lăn tại sao lại không thể động đậy được nữa.
Lâm Mẫn nói xong, cũng không thèm để ý đến anh nữa, tự mình cởi áo khoác ngoài, chui vào trong chăn bông, tấm chăn bông có bông hoa mẫu đơn đỏ rất to phủ kín đầu cô, cô bắt đầu ngủ.
Kiếp trước, vào giờ này cuộc sống về đêm của mọi người mới vừa bắt đầu, nhưng cô tái sinh đến thời đại này, sản phẩm điện tử gì cũng đều không có, bên ngoài thì tối đen như mực, chỉ có thể nằm mà ngủ thôi.
Trong phòng chính có một cái ti vi đen trắng, nhưng cha mẹ chồng ở trong phòng chính, cô cũng ngại vào giờ này còn ngồi ở trong phòng bọn họ mà xem ti vi, đương nhiên cô cũng không có hứng thú gì với việc xem ti vi cả.
Còn không hứng thú bằng việc cô cùng Cố Cảnh Xuyên thưởng thứ vẻ đẹp thời hoàng kim của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-ot-cay-thap-nien-90/399161/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.