Editor: TieuTieu
“Cơ thể anh như thế nào, tôi đều không quan tâm, vì đây chỉ tạm thời”. Cô tiếp tục nhìn anh, nói rằng, “Việc để ý duy nhất, người anh thích là Lâm Kiều”.
“Không, tôi không thích cô ta”. Cố Cảnh Xuyên dường như buột miệng nói ra.
Dường như sợ cô hiểu lầm.
Phản ứng của Cố Cảnh Xuyên, khiến Lâm Mẫn rất thỏa mãn.
Cô từ mép giường xuống, đi đến trước mặt Cố Cảnh Xuyên, cười tươi, “Cần chính là câu nói này của anh”.
“Chỉ cần trong lòng anh không có người phụ nữ khác”. Tôi sẽ cam tâm tình nguyện đi cùng anh.
Cố Cảnh Xuyên ngẩng đầu, nghiêm khắc nhìn cô, “Lâm Mẫn, tôi không thể cho cô hạnh phúc, tôi không thể ích kỷ để cô ở nhà tôi, như vậy đối với cô không công bằng”.
“Tôi nói rồi, sức khỏe anh sẽ bình phục”.
Giọng cô rất thoải mái, khóe mắt lóe lên vẻ kiên định.
Cố Cảnh Xuyên cười khổ lắc đầu.
“Cô quá ngây thơ rồi”. Anh nói.
Lâm Mẫn cười tươi như hoa, “Trước đây có thể khỏi hay không, tôi không biết, nhưng bây giờ có tôi, nhất định sẽ khỏi”.
Tôi là học trò của thần y, gọi là tiểu thần y.
Hơn nữa, tình trạng của anh, cô biết trong lòng bàn tay.
Cố Cảnh Xuyên nghi ngờ nhìn cô.
Cảm giác cô không chỉ là ngây thơ, còn tự tin mù quáng.
Vừa muốn nghe cô nói, “Tôi là thần y.....”
Trong mắt Cố Cảnh Xuyên như nhìn thấy quỷ, quyết định không quan tâm cô.
“Là học trò!” Cô lại từ từ bổ sung.
Cố Cảnh Xuyên, “.....”
Cô không quan tâm ánh mắt Cố Cảnh Xuyên sắp trợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-ot-cay-thap-nien-90/399158/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.