Editor: TieuTieu
“Cửa sổ không đóng, lạnh không?” cô nhẹ giọng nói.
Cố Cảnh Xuyên không nói gì, anh có hơi nhướng mắt, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Cô cười tươi, “Nhìn tôi như vậy làm gì? Thật sự nghĩ tôi chạy trốn sao?”
“Tại sao lại không đi?” Giọng anh khàn khàn, trong khóe mắt cảm xúc như làn sóng cuộn trào.
Lâm Mẫn nhìn anh, lờ mờ mở miệng, “Anh ở đây, tôi có thể đi đâu?”
Cố Cảnh Xuyên nghe những lời này của cô, một cảm xúc không thể giải thích được dâng lên trong lồng ngực anh.
Tay trên xe lăn của anh, hơi run.
Cô thật sự muốn bảo vệ anh, sống với anh?
Cô thật sự không ghét bỏ thân thể của anh?
Ngốc không?
Anh lúc đó không biết nói như thế nào, chỉ biết ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cô.
“Lúc tôi và Cảnh Tú trở về, mua được con cá, tối nay nấu canh cá bồi bổ cho anh”.
Khóe mắt của anh rất sâu, Lâm Mẫn chỉ có thể khi nhìn thẳng vào anh, cả người như bị hút vào cặp mắt không đáy vậy, cô trốn tránh ánh nhìn của anh, “Nếu không thì, tôi đỡ anh lên giường nằm chút? Sau đó tôi đi giúp....giúp mẹ anh nấu cơm”.
Theo lý nào nói nên gọi mẹ chồng là mẹ, nhưng hôn lễ của họ là tình hình như vậy, không những không có họ hàng, cũng không có dâng trà cho cha mẹ chồng, tự nhiên cũng không được nhận quà của bố mẹ hai bên sau đám cưới.
Bây giờ để cô gọi tiếng cha mẹ, cô thật sự nói không ra.
Cố Cảnh Xuyên nhìn cô rời khỏi, nhìn hướng cửa sổ, “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-ot-cay-thap-nien-90/399146/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.