*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liên Mạn Nhi sai tiểu nha đầu bế hai đứa bé tới. Có người nói hài tử chính là chất kết dính của một gia đình, Liên Mạn Nhi cho rằng những lời này rất đúng. Kể từ sau khi có cục cưng, thời gian Trầm Lục ở tại hậu trạch lại càng nhiều hơn trước đây, mặc dù hắn luôn bề bộn nhiều việc. Mà Liên Mạn Nhi cũng luôn tìm cách để cho Trầm Lục và các cục cưng có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau.
Điều chỉnh thời gian ăn uống ngủ nghỉ của các cục cưng cùng thời gian biểu mỗi ngày của Trầm Lục sao cho phù hợp là chuyện quan trọng nhất.
Tiểu nha đầu nghe Liên Mạn Nhi căn dặn, vội vàng vâng lời rồi đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau đã nghe ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, tiếp theo là màn cửa vén lên, hai bà vú cùng năm sáu nha đầu đi vào. Hai bà vú đi đằng trước, trong ngực mỗi người ôm một em bé mập mạp. Bé con trong ngực bà vú đi trước trên người mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu vàng nhạt, bộ dáng khoảng chừng hai ba tuổi. Vừa vào cửa, bé mập liền nhìn về phía Liên Mạn Nhi, tiếp theo lại nhìn Trầm Lục, trong đôi mắt tròn xoe lập tức tràn đầy tươi cười.
“Phụ thân, mẫu thân!” Bé mập ở trong ngực bà vú vừa vươn tay ra, vừa dùng giọng nói non nớt gọi Trầm Lục và Liên Mạn Nhi. Giọng nói tuy còn rất non nớt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/753598/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.