Diêm Đạo Bà vừa trộm dò xét phía ngoài, dường như sợ lúc này có người đi vào, vừa đem tiếng nói giảm thấp, cúi đầu, hai mảnh môi mỏng có chút phát tím trên dưới tung bay, ở bên tai Trương thị nói một hồi lâu. “. . . . . .Lại nói nếu mà bà ấy nghe ta…, lúc sau khi thành thân được nửa năm ăn cái thuốc này, thì sao Lưu viên ngoại có thể hoa tâm, chỉ sợ hiện tại nhi tử của bà ấy cũng đã lớn bằng đại gia nhà Đình thái thái, có thể lập gia đình riêng, cưới vợ sinh con ấy chứ?” Cuối cùng Diêm Đạo Bà còn nói vậy. “Thật có thuốc linh nghiệm thế sao?” Trương thị trầm ngâm một hồi, tựa hồ trong lời nói có chút bán tín bán nghi. “Nếu ta mà nói láo, liền để trời giáng ngũ lôi oanh đỉnh đi. Bên trong phủ thành này, ai không biết người nào ra sao, nếu mà ta nói không thật, làm việc không ra sức, cũng không được như bây giờ. Người xuất gia, kiêng kỵ nhất chính là chuyện nói dối, ta mà thế chắc là không muốn sống nữa. . . . . . . Đây là thiên chân vạn xác . Chẳng qua, cái thuốc này có được không dễ, cũng chỉ có một viên thôi, trừ Lưu phu nhân và thái thái ra, thì không có ai khác biết nữa. . . . . . . Không phải người có phúc duyên dầy đặc, ngay cả nói ta cũng không dám nói.” “Thái thái là người chính trực. Ta không có giấu diếm thái thái. Thái thái cứ nghe thế thôi, ngàn vạn lần đừng nói cho người khác. Lão bà tử ta sợ mang họa vào người.” Trong lời Diêm Đạo Bà chứa vài phần nanh nọc. “Bà yên tâm, chỗ này của ta sẽ không có chuyện truyền ra.” Trương thị liền nói. “. . . . . . Cô nương có người dạm hỏi không vậy?” Diêm Đạo Bà dò xét sắc mặt Trương thị, thấy biểu tình Trương thị bất ngờ, liền không hỏi sâu thêm, trong ánh mắt khẽ hiện lên vẻ thất vọng, nhưng bà lập tức thu liễm tâm tình, lại chờ Trương thị trả lời câu hỏi. “Còn không có. . . . . . Không có định.” Trương thị liền nói. Mặc dù trong lòng thật thích người như Diêm Đạo Bà, có điều Trương thị cũng không phải là người cái gì đều nói với Diêm Đạo Bà. Nàng không phải là Hà thị, chưa đến nỗi không có tầm nhìn như vậy. Hơn nữa, Liên Mạn Nhi cũng từng nói qua với nàng, đối với người như Diêm Đạo Bà, cần phải kín miệng một chút. “Vậy cũng nên bàn đến rồi. Cô nương tài mạo nhân phẩm như vậy. Dù có làm quý phi cũng là ủy khuất.” Diêm Đạo Bà liền nói. “Nói vậy là thế nào? Cái gì quý phi không quý phi, hoàng cung là chỗ hài tử chúng ta có thể đi sao?” Sắc mặt Trương thị liền thay đổi, lên tiếng trách mắng Diêm Đạo Bà. Từ trước Trương thị đối đãi người hiền hoà, rất ít khi thay đổi sắc mặt. Diêm Đạo Bà nhìn mặt hiểu ý vội vàng đứng lên, hướng Trương thị hành lễ, luôn miệng nói xin lỗi. “Xem ta miệng thối này, chỉ vì thấy cô nương tài mạo nhân phẩm đều quá xuất sắc, nên nhất thời thuận miệng. Nói mê sảng. Không phải trước mặt thái thái ta mới nịnh nọt đâu, cả bên trong phủ thành này, cũng không có một ai bì kịp được cô nương . . . . . . . Cô nương có cưới chồng thì phải chọn nhà chồng gần gần, thường xuyên có thể nhìn thấy, đó mới tốt. Cô nương nhân phẩm khí độ, thì trong tương lai nhất phẩm phu nhân sẽ trốn không thoát.” Diêm Đạo Bà vừa cười nói. “Bà đó, ra khỏi cửa này, ở bên ngoài bà đừng nói Mạn Nhi chúng ta cái này cái kia , bất kể tốt xấu gì, nếu để cho ta nghe thấy, ta đều không thích.” Trương thị liền nghiêm mặt nói. Nếu Liên Mạn Nhi biết Diêm Đạo Bà ở sau lưng nói mình như vậy chắc sẽ rất tức giận. Sau này, Diêm Đạo Bà cũng đừng mong tới nhà mình nữa. Thậm chí, nếu làm Liên Mạn Nhi tức giận làm chút chuyện gì đó, thì Diêm Đạo Bà này sẽ không gánh nổi. Diêm Đạo Bà liền đồng ý. Liên tục nói không dám. “Ta đúng là miệng thúi, đi ra ngoài, nào dám nhắc đến cô nương, không dám làm bẩn cô nương đâu.” Diêm Đạo Bà thấy sắc mặt Trương thị chuyển biến tốt đẹp. Liền vừa cười theo vừa nói, “Chẳng qua là ở trước thái thái, ta lại cùng thái thái đặc biệt hợp ý, nên ta mới nói hơn một chút.” Trong nhà đang nói chuyện, thì nghe thấy ngoài viện vang lên tiếng bước chân, Diêm Đạo Bà nghiêng lỗ tai nghe ngóng, biết là Liên Mạn Nhi trở lại. “. . . . . . Hai ngày nữa ta lại tới thỉnh an thái thái. Thái thái có chuyện gì, sai người đến bảo ta, khẳng định hễ gọi là đến. Chuyện gì đều. . . . . .” Diêm Đạo Bà liền đứng lên, cáo từ Trương thị. “Được rồi, vậy bà về trước đi. Nếu rãnh rỗi không có việc gì, thì thường qua lại. . . . . . . Chuyện đấy, bà đừng quên .” Trương thị liền nhắc. “Kể cả khi mất mạng, cũng không quên được đại sự này.” Diêm Đạo Bà cười nói theo. Liên Mạn Nhi quay trở lại, đang đi tới trong viện, đã nhìn thấy Diêm Đạo Bà cười hì hì từ thượng phòng đi ra. Diêm Đạo Bà nhìn thấy Liên Mạn Nhi, lập tức mang mặt tươi cười, chạy chậm xuống bậc tam cấp, nghiêng người đứng ở một bên, hướng Liên Mạn Nhi hành lễ. “Làm sao không ngồi một hồi nữa?” Liên Mạn Nhi liền hỏi một câu. “Không ngồi, đã ngồi lâu quá rồi. Cô nương có cái gì sai bảo, ta lại tới hầu hạ.” Diêm Đạo Bà cười theo, cẩn thận nói. Liên Mạn Nhi bước lên bậc tam cấp vào phòng. Diêm Đạo Bà thấy Liên Mạn Nhi vào trong nhà, lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Liên Mạn Nhi vào thượng phòng, không có trực tiếp đi vào trong phòng Trương thị, mà trở về trong phòng của mình. Bọn nha đầu bưng nước đến, Liên Mạn Nhi rửa qua tay, lau lau mặt, lại đổi một bộ xiêm y, lúc này mới đem Thiện Hỉ gọi vào trước mặt. “. . . . . . giọng nói lúc cao lúc thấp . . . . . . , cái gì thuốc, còn nhắc tới Tam thái thái. . . . . .” Thiện Hỉ đem những điều đã nghe được hướng Liên Mạn Nhi bẩm báo một lần. Liên Mạn Nhi nghe xong chỉ có thể âm thầm thở dài, suy nghĩ một chút, liền đi đến trong phòng Trương thị. “Đi một hồi lâu là có chuyện lớn gì sao?” Trương thị thấy Liên Mạn Nhi trở lại, liền hỏi. “Không có chuyện gì ạ.” Liên Mạn Nhi ngồi xuống giường gạch, lại đem đại thể mọi chuyện kể với Trương thị. “Vậy thì tốt.” Trương thị nghe, cũng không có hỏi nhiều. Chuyện trong ngoài nhà, có Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi lo liệu, rất ít khi cần Trương thị quan tâm . Có lẽ, chờ Tần Nhược Quyên vào cửa, cùng Ngũ Lang sinh hài tử xong, Trương thị sẽ không còn tâm tư và tinh lực suy nghĩ cái khác, Liên Mạn Nhi trong lòng âm thầm nghĩ. “Mẹ, ngày hôm qua mẹ thêu cái hà bao đâu rồi?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Trương thị. “Mẹ cất đi rồi, làm gì?” Trương thị hỏi. Liên Mạn Nhi trả lời “Con thấy cái hà bao ấy rất xứng với cái áo này. . . . . .” “Con muốn à, vậy đệ mẹ tìm cho con.” Trương thị nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, lập tức vừa nói, vừa đứng dậy, đi tìm hà bao. Liên Mạn Nhi cũng đứng dậy đi theo, Trương thị cầm một cái hộp mở ra tìm cái hà bao kia theo lời Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi đã nhanh tay cầm lên một cái hộp phía sau. Đó là hộp đựng tiền riêng của Trương thị, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất đều biết. Đối với tiền riêng của mình, Trương thị tuyệt đối không dối gạt mấy hài tử, nhất là Liên Mạn Nhi và tiểu Thất . Về phần Ngũ Lang, Ngũ Lang căn bản là không lưu ý cái này. Nhưng Liên Mạn Nhi và tiểu Thất cũng không để ý vốn riêng của Trương thị. Hai đứa bé muốn vơ vét tiền, thì chỉ đi vơ vét của Liên Thủ Tín, chưa bao giờ hướng Trương thị xòe tay xin tiền. Bởi vì mới cầm hai xâu từ tiền riêng cho Diêm Đạo Bà, Trương thị có chút chột dạ, muốn ngăn cản Liên Mạn Nhi nhìn vốn riêng của mình, nhưng lại không biết mở miệng ra sao. Liên Mạn Nhi đã mở ra hộp tiền của Trương thị. Trên vấn đề tiền bạc Trương thị vốn không quan tâm lắm, hoặc là do muốn tiểu khuê nữ cùng tiểu nhi tử lúc nào cần dùng tiền thì cứ từ chỗ mình mà lấy, nên không đem hộp khóa lại. Tất nhiên là chưa đến một giây Liên Mạn Nhi liền mở ra. Liên Mạn Nhi liền liếc nhìn tiền trong hộp của Trương thị, hỏi: “Mẹ, sao tiền của mẹ lại ít đi?” Trương thị biết Liên Mạn Nhi khôn khéo, chuyện này không thể gạt được nàng, nhưng vẫn có chút lắp bắp, không có lập tức trả lời. Liên Mạn Nhi liền thở dài nói: “Vừa cho Diêm Đạo Bà sao?” Hai mẹ con một lần nữa ngồi trở lại trên giường gạch, Trương thị lúc này mới đem chuyện đưa tiền cho Diêm Đạo Bà làm hội đèn lồng nói với Liên Mạn Nhi. “. . . . . . Làm như vậy là giúp Tam bá mẫu của con.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi. Lời này của Trương thị thật sự không phải là lời nói dối, nàng quả thật rất quan tâm Triệu thị. “Mẹ, Tam bá mẫu còn trẻ, con không phải là đã sớm nói với mẹ à.” Liên Mạn Nhi liền khuyên Trương thị, “Lúc nào, mời Tam bá mẫu lên phủ thành, cầu lang trung tốt nhất phủ thành xem một chút cho Tam bá mẫu. Nếu không, vẫn còn có Trầm phủ, có thể mời một người ở Thái y viện đến xem, chúng ta xuất ra một cái nhân tình, cũng có thể mời được. Còn có Thạch thái y, ông vẫn có lúc trở về phủ thành, chúng ta lại tìm cách, có thể mời ông ấy thì càng tốt.” Tuy là nói như vậy, nhưng Liên Mạn Nhi đối với khả năng sinh con của Triệu thị đã không có ôm hy vọng quá lớn. Sau khi Triệu thị kết hôn cùng Liên Thủ Lễ, vẫn không có động tĩnh gì, mấy năm mới mang thai Liên Diệp Nhi. Thời điểm sinh Liên Diệp Nhi, Triệu thị còn bị xuất huyết, suýt nữa không còn tánh mạng. Sau đó, thời điểm ở cữ lại không được điều dưỡng tốt. Nên cho tới bây giờ Triệu thị vẫn chưa mang thai qua. Hai năm qua, Triệu thị không phải là không có đi xem lang trung, uống thuốc. Nhưng một liều lại một liều thuốc đi xuống, bụng Triệu thị vẫn không có động tĩnh. Lang trung bắt mạch cho Triệu thị, mặc dù chưa nói không cách nào có thai, nhưng đều nhất trí chẩn đoán bệnh giống nhau, Triệu thị vốn sinh ra đã kém cỏi, sau lại không được điều dưỡng tốt, dường như khó mang thai hài tử . Coi như là mang thai, lấy thể chất Triệu thị để có thể bình an sinh hạ hài tử, cũng khó khăn. Hơn nữa, tuổi tác Triệu thị mỗi ngày một lớn, càng ngày càng nguy hiểm. Triệu thị và Liên Thủ Lễ đã có Liên Diệp Nhi, tuy là cô nương, nhưng mà dù sao cũng là cốt nhục của hai người, hơn nữa Liên Diệp Nhi lại mạnh mẽ, hiếu thuận . Thay vì để cho Triệu thị mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng mang thai sinh con, còn không bằng hai vợ chồng cứ đợi Liên Diệp Nhi, sau này kén rể cho Liên Diệp Nhi, cũng là một gia đình mỹ mãn. Cái niên đại này, tuy nói là con nối dòng quan trọng. Nhưng chỉ có con gái một cũng không phải là không có nhà nào. Người ta vẫn sinh hoạt bình thường. Không thảo luận đâu xa, việc Tam Lang ở rể Vương gia chính là ví dụ vô cùng tốt. Hơn nữa, cho dù lui thêm bước nữa, không thể sinh nhi tử, Liên Thủ Lễ cũng sẽ không bỏ Triệu thị . Không có tầng lo lắng này, Triệu thị càng không cần có cái gánh nặng gì trong lòng. “Cố gắng để lang trung xem chuẩn, cố gắng uống thuốc, so với ăn những thứ đồ lung tung không rõ lai lịch kia không tốt hơn à? Đừng có trị không được bệnh, lại đem thân thể vì uống thuốc mà hư hại.” Liên Mạn Nhi cuối cùng bồi thêm. “Con nói những chuyện kia, ta cũng tán thành. Ta cũng muốn cho Tam bá mẫu con tới phủ thành một chuyến, tìm người cho tẩu ấy xem thật kỹ.” Trương thị liền nói, “Nhưng các loại thuốc khác uống vào cũng không có tác dụng gì. Mạn Nhi, chuyện thần Phật hiển linh này, không thể không tin. Cái này không phải có người uống rồi được đó sao?” “Nhiều người cầu thần bái Phật như vậy, chẳng lẽ người ta đều là kẻ ngu sao? Lui một vạn bước nói, cho dù dùng không tốt, nhưng khẳng định cũng không tác dụng xấu. Chẳng qua chỉ lãng phí nhiều tiền một chút thôi. Nhưng nhỡ vạn nhất hiển linh, vậy thì cái gì cũng không thể so được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]