Chương trước
Chương sau
“Cát Tường, ngươi mau ra nhìn xem.” trong lòng Liên Mạn Nhi cảm thấy kỳ quái liền sai nha đầu Cát Tường đi xem.
Cát Tường cầm lấy báo tiệp đi ra ngoài.
Báo tiệp như vậy, khi Ngũ Lang thi đỗ tú tài, nhà Liên Mạn Nhi đã từng nhận được một lần, ấn theo lệ cũ, là phải treo trên cao ở giữa đại sảnh, tỏ ý là quang tông diệu tổ (làm rạng rỡ tổ tông),đồng thời cũng để cho khách tới nhà chơi có thể dễ dàng nhìn thấy.
Hiện giờ, tờ Báo tiệp này của Tiểu Thất, là tờ thứ hai của nhà nàng. Điều này có thể sánh ngang với vẻ đẹp của các loại hoàng kim bạc trắng, cổ đồng ngọc khí (đồ cổ và ngọc),thậm chí còn vẻ vang hơn. Trong nhà cho dù chỉ có bốn bức tường, nhưng chỉ cần có thể có một hai tờ Báo tiệp này, cũng làm cho người ta khinh thường không được. Liên Mạn Nhi tin tưởng, sau này, nhà nàng còn có thể có nhiều Báo tiệp hơn nữa.
Liên Mạn Nhi đang nghĩ như vậy, thì Cát Tường đã chầm chậm chạy lại. So với tiểu nha đầu vừa rồi, Cát Tường đi theo Liên Mạn Nhi gặp qua nhiều sự việc, nên cũng ổn trọng hơn rất nhiều. Nhưng bản thân nàng, giờ phút này rõ ràng vô cùng kích động.
“Hồi cô nương, vừa rồi cũng là đưa tin mừng. Không phải tin mừng của Nhị gia, mà là của đại gia.” Cát Tường kích động bẩm báo.
“Là . . . . . Là ca con cũng trúng?” Trương thị ở bên cạnh, giọng nói run run vội bắt lấy tay Liên Mạn Nhi.
“Nói mau.” Liên Mạn Nhi liền thúc giục Cát Tường.
“Là đại gia thi đỗ kỳ thi Hương!” Cát Tường lập tức nói, rồi lấy một tờ Báo tiệp đưa cho Liên Mạn Nhi, “Đây là Báo tiệp của đại gia, mới vừa rồi lão gia nhận, nhìn thấy nô tỳ đi qua, bảo nô tỳ cầm lấy đưa cho phu nhân và cô nương xem một chút.”
Liên Mạn Nhi vội đón lấy Báo tiệp, nhìn kỹ.
“Mạn Nhi, trên này viết cái gì, mau đọc cho mẹ xem.” giờ phút này Trương thị có vẻ vô cùng vui mừng, vội thúc giục Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi vâng lời đọc nội dung Báo tiệp cho Trương thị nghe.
“A di đà Phật.” Trương thị nghe xong, biết Ngũ Lang đứng thứ tư trong kỳ thi Hương, liền chắp tay lại niệm Phật.
Từ tú tài đến Cử nhân, tự hồ chỉ có một bậc thang. Song, lại có rất nhiều người đọc sách đến già, vẫn chỉ là một lão Đồng sinh, có rất nhiều tú tài, cả đời cũng không bước qua nổi bậc thang này. Từ tú tài đến Cử nhân, cái bậc thang này, khoảng cách kỳ thật vô cùng lớn. Tú tài không thể làm quan, tối đa cũng chỉ làm được phụ tá, làm Tây Tịch cho người ta. Tuy nhiên, Cử nhân lại có thể trực tiếp được bổ nhiệm làm quan.
Cử nhân có địa vị cao hơn, được hưởng đãi ngộ tốt hơn, đồng thời cũng có nhiều đặc quyền hơn.
“. . . . . . Còn có tin tức tốt hơn nữa ạ.” Cát Tường thấy Trương thị và Liên Mạn Nhi cao hứng như vậy, lại bẩm báo tiếp, “Mới vừa rồi nô tỳ nghe mấy người đến báo tin mừng nói, Đại gia và Nhị gia cũng sẽ trở về nhà. Bọn họ chạy đi trước để báo tin mừng, Đại gia và Nhị gia đoán chừng cũng sắp về đến nhà.”
“Ca ta cùng Tiểu Thất sắp trở lại ư?!” Liên Mạn Nhi rất đỗi vui mừng.
“Tốt. Thật tốt quá.” Trương thị thì càng thêm kích động, cơ hồ vui mừng đến nói không ra lời. So với tin hai nhi tử thi đỗ, nàng càng vui mừng khi nghe tin các con sắp trở về nhà.
“Mau. . . . . . Mau chuẩn bị một chút. . . . . .” Trương thị nói vậy, rồi vội vàng đi ra phía ngoài sân, đi được hai bước, dường như nghĩ tới điều gì, lại dừng bước. Xoay người đi vào nhà trên, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm.
Trương thị đi qua đi lại như thế hai lần, Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nhìn mà phải nín cười.
“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy, vui mừng đến hồ đồ rồi sao?” Liên Mạn Nhi cười, đi qua kéo Trương thị lại.
“Ừ, là mẹ vui mừng đến hồ đồ rồi.” Trương thị lắc đầu cười nói.
“Mẹ, những thứ cần chuẩn bị thì đã chuẩn bị xong rồi, còn có con ở đây mà. Hay là mẹ quay về phòng, thay một bộ y phục khác xem sao?” Liên Mạn Nhi liền đề nghị.
Trương thị vội cúi đầu nhìn quần áo của mình.
“Bộ y phục của mẹ hôm nay không đẹp, có phải là không đủ vui mừng không?” Trương thị vội hỏi Liên Mạn Nhi.
“Mẹ, bộ này đã rất đẹp rồi, nhưng mà tháng trước mới may một bộ mới, hơn nữa hôm nay lại là ngày lành, ca con và Tiểu Thất nhìn thấy, nhất định sẽ rất vui.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Đúng, đúng, để mẹ về phòng thay bộ y phục khác.” Trương thị nghe, cảm thấy có lý, vội vàng đi về phía nhà trên.
Liên Mạn Nhi đưa mắt ra hiệu cho nha đầu hầu hạ Trương thị, bảo các nàng chiếu cố Trương thị. Kỳ thật, nàng cũng không phải là muốn Trương thị đi thay bộ y phục khác, nhưng thấy Trương thị quá mức vui mừng, muốn tìm chút việc để nàng phân tâm, bình tĩnh hơn một chút.
Trương thị trở về phòng, Liên Mạn Nhi ở sân đi lại mấy bước, sau đó gọi từng người vào, lại dặn dò một hồi. Giờ Ngũ Lang và Tiểu Thất cùng thi đỗ, song hỷ lâm môn, lát nữa hai huynh đệ còn quay về thăm nhà, hai ngày này, trong nhà không tránh được việc tổ chức ăn mừng, khách đông, việc phải lo liệu quả thật rất nhiều.
Liên Mạn Nhi bên này vừa sắp xếp ổn thỏa, phía ngoài đã có tiểu nha đầu đến báo, nói là xe ngựa của Ngũ Lang và Tiểu Thất đã đến trấn trên Thanh Dương.
Liên Mạn Nhi vội đi vào trong phòng, mời Trương thị, hai mẹ con mang theo người đi ra ngoài, đến chỗ Liên Thủ Tín. Đại môn của Liên gia đã mở rộng, giăng đèn kết hoa, cả nhà lớn nhỏ đều đứng ở trước cổng, nghênh đón Ngũ Lang và Tiểu Thất.
Cả nhà mới dừng lại ở cổng, xa xa đã nhìn thấy một đội xe ngựa đang từ trên đường cái rẽ xuống đây.
“Tới rồi, tới rồi!” Mấy gã sai vặt chạy như bay tới đây bẩm báo nói.
Liên Thủ Tín và Trương thị đều ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy dẫn đầu là Ngũ Lang đang cưỡi một con ngựa lông vàng đốm trắng, theo sau Ngũ Lang là một con ngựa màu đỏ thẫm, ngồi phía trên là Tiểu Thất.
Trương thị từ phía xa nhìn thấy hai con trai, đôi mắt vừa lau khô đã trở nên ươn ướt.
Ngũ Lang và Tiểu Thất phóng ngựa chạy lên mấy bước, rồi vội vàng xuống ngựa, ném dây cương cho gã sai vặt theo sau, hai người chầm chậm chạy đến trước mặt Liên Thủ Tín và Trương thị, rồi cùng quỳ xuống.
“Cha, mẹ. . . . . .” Ngũ Lang và Tiểu Thất đều dập đầu với Liên Thủ Tín và Trương thị.
“Mau đứng dậy, mau đứng dậy, để cho mẹ nhìn kỹ các con nào.” Liên Thủ Tín và Trương thị bước lên phía trước, nâng hai người dậy. Trương thị một phen ôm lấy Ngũ Lang, từ trên xuống dưới đánh giá một lượt.
Hơn nửa năm không gặp mặt, Trương thị sao lại có thể không nhớ con trai cả của mình. Hiện giờ Ngũ Lang đã đứng ở trước mặt, thân hình lại cao thêm, bả vai cũng rộng hơn không ít, một thân cẩm tú viên lĩnh trường bào, trường thân ngọc lập (thân cao hiên ngang),ngọc thụ lâm phong. Trương thị thấy đương nhiên là hết sức vui mừng.
Liên Mạn Nhi cũng cười tiến lên chào hỏi.
“Ca, Tiểu Thất.” Liên Mạn Nhi cười chào hỏi.
Ngũ Lang cũng rất nhớ Trương thị, nhưng đã lớn như vậy rồi, ở trước mặt mọi người bị Trương thị ôm, không khỏi thấy xấu hổ, thấy Liên Mạn Nhi tới đây, Trương thị buông hắn ra, Ngũ Lang không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng khẽ đáp lễ với Liên Mạn Nhi.
Tiểu Thất thì mặt mày rạng rỡ chạy lại, hơi cúi người chào Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi vừa đỡ Tiểu Thất dậy, vừa cười nhìn Ngũ Lang.
Tướng mạo của Ngũ Lang đã có nhiều thay đổi, đã có bộ dáng của một người trưởng thành. Diện mạo của Ngũ Lang, hội tụ cả ưu điểm của Liên Thủ Tín và Trương thị, dáng người cao, da trắng, sống mũi thẳng, mắt to mà có thần. Ngày trước, vì nguyên do gia cảnh, trong ánh mắt luôn có một vẻ quật cường. Hiện giờ hoàn cảnh gia đình đã có nhiều thay đổi, lại thêm nhiều năm đọc đủ loại thi thư và rèn luyện, vẻ quật cường kia đã biến mất, thay vào đó là sự tao nhã cùng kiên nghị.
Một nam nhân anh tuấn, một nam nhân tốt, đem lại cho người ta cảm giác đáng tin, để cho người ta có thể yên tâm ỷ lại.
Giọng nói của Ngũ Lang cũng thay đổi. Liên Mạn Nhi hiểu, đây nhất định là trong khoảng thời gian xa nhà, Ngũ Lang đã trải qua thời kỳ lúng túng mà mỗi thiếu niên phải trải qua, thời kì thay đổi giọng nói.
Cả nhà gặp lại nhau, không lập tức vào trong nhà mà đi đến cổng chào ngự tứ trước. Phía dưới cổng chào đã được bày biện hương án, Ngũ Lang và Tiểu Thất trước sau thắp hương quỳ lạy, sau đó cả nhà lại cùng nhau quỳ lạy rồi mới vào trong nhà.
Bước vào nhà, bái lạy thánh chỉ trước, tỏ ý Liên gia có ngày hôm nay, thủy chung không quên hoàng ân, cảm động và nhớ nhung hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Người đến trước báo tin mừng đã sắp xếp người đi chiêu đãi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều đi thay y phục. Trong lúc này, Tiểu Hỉ cùng Tiểu Khánh tiến vào dập đầu với Trương thị, Liên Mạn Nhi.
Ngũ Lang và Tiểu Thất thi đỗ trở về, xem chừng trong khoảng thời gian này đã được chăm sóc khá chu đáo, Trương thị dĩ nhiên cao hứng, bảo hai nha đầu đứng lên, thưởng cho mỗi người một tấm vải, một cái hà bao, về phần những người đi theo Ngũ Lang và Tiểu Thất khác, cũng được ban thưởng rất hậu.
Chờ Ngũ Lang và Tiểu Thất thay xiêm y xong, cả nhà mới ở trong phòng ngồi xuống trò chuyện.
Có lẽ là rời đi đã lâu, lại luôn ở trong kinh theo Lỗ tiên sinh rèn luyện, tiếng phổ thông của Ngũ Lang càng ngày càng chuẩn, không mang theo chút khẩu âm phủ Liêu Đông nào. Chỉ có điều, dưới ảnh hưởng của giọng nói quê hương từ Liên Thủ Tín và Trương thị, Ngũ Lang mới từ từ thu hồi lại giọng nói quê hương.
“. . . . . . Đề thi năm nay không khó, chỉ thiên về thực vụ (thực hành),những người chỉ đóng cửa đọc sách thì khó lòng qua nổi. Nhờ có hai năm qua rèn luyện bên ngoài, có thầy tốt bạn hiền, thắng được mười năm khổ đọc. . . . . .” Ngũ Lang trước tiên nói cho mọi người tình hình thi Hương.
“Ca, Ấu Hằng ca lần này có thi đỗ không?” Liên Mạn Nhi bóc một quả quýt, một nửa cho Tiểu Thất, một nửa khác đưa cho Ngũ Lang. Nàng vừa hỏi Ngũ Lang, vừa đi lột vỏ lựu.
“Ấu Hằng ca cũng trúng.” Ngũ Lang liền nói.
“Đúng vậy, Ấu Hằng ca vẫn đi cùng đường với bọn đệ, đến thị trấn mới tách nhau ra.” Tiểu Thất lại nói tiếp.
“Vương Tiểu thái y lần này thi đứng thứ mấy?” Liên Thủ Tín hỏi.
“. . . . . . Đứng thứ hai mươi.” Ngũ Lang có gì nói nấy đáp.
Trương thị và Liên Thủ Tín đều gật đầu.
“Lần trước cậu ấy cùng Ngũ Lang thi tú tài gì đó, thi còn tốt hơn so với Ngũ Lang. Lần này. . . . . . Không sao, thi đỗ là tốt rồi.” Liên Thủ Tín và Trương thị đều nói.
Vương Ấu Hằng lần này không thi tốt bằng Ngũ Lang.
“. . . . . . Ấu Hằng ca hai năm qua tạp vụ nhiều lắm, thời gian chân chính có thể chuyên tâm đọc sách ngược lại không nhiều lắm. Bằng không, nhất định có thể thi tốt hơn.” Ngũ Lang liền nói.
Tất cả mọi người đều gật đầu, Vương Ấu Hằng hai năm qua ở huyện Cẩm Dương cùng cậu hắn qua lại bôn ba, có thể nói là chống đỡ gia nghiệp nhà cậu hắn, đương nhiên là phải tốn khá nhiều tâm tư. Mà lần này, Vương Ấu Hằng có thể thi đỗ, là nhờ trước khi thi ở cùng với Ngũ Lang mấy ngày. Là Ngũ Lang đem những đề mục mà Lỗ tiên sinh đưa ra, còn có các loại giảng giải đều không giữ lại mà cho Vương Ấu Hằng.
Dĩ nhiên, chuyện này, Ngũ Lang không có nói ra.
“Vậy Tiểu Cửu kia, chắc cũng thi đỗ chứ?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Tiểu Cửu ca lần này thi đứng thứ ba.” Tiểu Thất cười đáp.
Trầm Khiêm từ nhỏ đã được danh sư chỉ bảo, chính là Đồng Tử Công (một tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, ý là được dạy dỗ, rèn luyện từ nhỏ),giờ lại dụng tâm ở phương diện này, thành tích tất nhiên không tầm thường.
“Cái này đúng là chuyện tốt không ngừng.” Trương thị cười nói. Hài tử nhà mình thi đỗ, những người cùng mình giao hảo cũng thi đỗ, còn có gì có thể làm người ta vui vẻ bằng điều này. Trương thị chính là kiểu người, mình có chuyện tốt, vui vẻ, cũng hi vọng người khác cũng có chuyện tốt, mọi người cùng nhau vui vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.