Chương trước
Chương sau
Mọi người đều hiểu, Thương Hoài Đức muốn vớt vát mặt mũi của mình, đặc biệt là muốn Thương Bảo Dung đứng ngoài chuyện này, chính là như Thương Hoài Đức nói chuyện này do ông ta nóng vội, lỗ mãng. Chuyện này mà truyền ra ngoài, thì danh tiếng của Thương Bảo Dung sẽ không tốt.
Muốn giữ gìn danh tiếng và thể diện của một cô nương chưa gả, mấy người Liên Thủ Tín cũng không vạch trần ông ta.
Nghĩ đến Thương Hoài Đức đến nhà cũ tìm Liên Thủ Tín là muốn nói chuyện này, bây giờ chuyện đã nói xong, lại có kết cục như vậy, Liên Thủ Tín thấy hắn không cần thiết phải ở lại nữa.
Liên Thủ Tín đứng dậy cáo từ, dắt ba đứa nhỏ đi ra khỏi phòng.
“Đi đường cẩn thận,” Liên lão gia tử xuống giường tiễn bọn họ ra cửa, “Năm nay e rằng mùa xuân sẽ rất lạnh ……”
Bởi vì bên ngoài trời lạnh nên mấy người Liên Thủ Tín không cho Liên lão gia tử tiễn xa.
“Ông nội, ông về phòng đi, bên ngoại trời rất lạnh. Khi nào chúng cháu đi phủ thành về sẽ đến thăm ông” mấy đứa trẻ nói.
“Ừ.” Liên lão gia tử đáp ứng, nhấc tay lên xoa đầu tiểu Thất, “Tiểu Thất lại cao lên rồi.”
Liên lão gia tử vẫn ra khỏi cửa nhưng nghe lời bọn họ không có đưa ra ngoài, chỉ đứng đó, nhìn mấy người Liên Thủ Tín ra cửa.
Mắt nhìn thấy bóng lưng bọn họ đi ngày càng xa, Liên lão gia tử không biết vì sao mắt mình có hơi mơ hồ. Ông lắc lắc đầu, để cho nước mắt không tạo thành giọt.
Dường như trong lúc vô tình, lúc ông không để ý thì Liên Thủ Tín và mấy đứa trẻ đã lớn lên, trưởng thành, khỏe mạnh. Bóng lưng đó, có hình ảnh ông quen thuộc, cũng có hình ảnh làm ông thấy xa lạ.
Liên Mạn Nhi đi đến cửa, theo bản năng quay đầu lại, thấy Liên lão gia tử đứng ở cửa, lấy tay áo lau mắt.
Là mắt nhìn không rõ sao? Trong lòng Liên Mạn Nhi nghĩ.
Liên Thủ Tín cũng quay đầu nhìn, dường như không nhẫn tâm xoay người đi.
“Ông con già rồi, ông con lúc còn trẻ à ……”
Liên Mạn Nhi không biết lúc Liên lão gia tử còn trẻ như thế nào, nhưng mấy năm nay nàng thấy đươc Liên lão gia tử đúng là đã già rồi, cả người gầy đi, không còn đứng thẳng được nữa, sống lưng hơi nghiêng về phía trước, lại còn thêm đầu tóc hoa râm. Liên lão gia tử không còn tinh thần quắc thước mà là mang theo dáng vẻ chạng vạng của một người già sáu mươi tuổi.
Một tiếng thở dài.
Lúc mọi người về nhà, Trương thị với sự giúp đỡ của Lý thị đã chuẩn bị xong hành lý cho Liên Thủ Tín, Ngũ lang và tiểu Thất. Đồ của Liên Mạn Nhi nàng không cần lo, có hai nha đầu thu xếp cho Liên Mạn Nhi.
“Lão gia tử có khỏe không?” Trương thị hỏi.
Trương thị chỉ hỏi lão gia tử, không hỏi Chu thị, cả nhà cũng quen với chuyện này rồi, không phải do Trương thị ghi thù mà vì trong lòng mọi người, Chu thị không cần bất cứ người nào quan tâm. Bà sống tùy tiện như vậy, khỏe mạnh như vậy, không có người hay việc gì có thể gây tổn thương và ảnh hưởng đến bà.
Liên lão gia tử lại không như vậy, ông là người luôn có tâm sự trong lòng, sức khỏe của ông thật sự làm cho người ta lo lắng.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, mọi người có tình cảm đối với Liên lão gia tử.
“Vẫn vậy, không thấy tốt hơn cũng không tệ hơn.”
“Lớn tuổi rồi sao có thể giống như còn trẻ chứ, có thể duy trì sức khỏe vậy là tốt rồi.” có thể là do thấy Liên Thủ Tín buồn rầu nên Lý thị khuyên hắn một câu.
“Dạ.” đối với Lý thị trước giờ Liên Thủ Tín đều rất tôn trọng.
“Có chuyện gì sao?” Trương thị thấy hắn có hơi khác thường, “Lão thái thái lại nói gì sao, hay là có chuyện gì khác?’
Gần đây Liên lão gia tử không đòi hỏi gì Liên Thủ Tín nữa, qua nhà cũ người duy nhất có thể làm phiền lòng Liên Thủ Tín chính là Chu thị, cho nên Trương thị mới hỏi như vậy.
“Không phải lão thái thái, là …ài, chuyện này thật không biết nói sao nữa.” Liên Thủ Tín ngập ngừng.
“Có gì mà không nói được, chàng không nói, lát nữa ta sẽ hỏi Mạn Nhi và tiểu Thất.” Trương thị nói.
Lý thị ngồi trên giường nghe bọn họ nói vậy liền giả vờ nói mình có chuyện, định tránh đi.
“Bà ngoại, người không cần đi, cũng không phải chuyện gì lớn đâu.” Liên Mạn Nhi cười ngăn cản Lý thị, “Cha, người không nói, con sẽ nói đấy.”
“Không có gì, là dì dượng ba muốn ta làm mai Bảo Dung cho …… Vương tiểu Thái Y.” liên Thủ Tín đem mọi chuyện kể lại cho Lý thị và Chu thị nghe.
“Đây thật sự là chuyện không thể ngờ đến.” Trương thị phản ứng giống y như Liên Mạn Nhi lúc đó vô cùng kinh ngạc, “Vương tiểu Thái y không phải đã định hôn rồi sao?”
“Thì đó, lão gia tử giúp ta ngăn lại, ý nói là không thích hợp, nhưng ông ấy không nghe, ta đành phải nói người ta đã định hôn rồi. Thật ra nếu ông ấy hỏi thăm kỹ hơn, cũng không cần ta phải nói ….”
“Chắc là nghe nói chúng ta đi phủ thành không biết khi nào về.”Liên Mạn Nhi nói.
Thương Hoài Đức là một người khôn khéo, giỏi nắm bắt cơ hội, gia thế cùng nhân phẩm, tài mạo của Vương Ấu Hằng là nhất đẳng, ông ta nhìn trúng rồi, lại sợ người ta cướp mất đương nhiên là không chịu chờ đợi .
Đối với chuyện này mọi người cũng không nói nhiều, hơn nữa không cần Liên Thủ Tín dặn dò, Trương thị cũng tự nói.
“Nếu truyền ra ngoài, Thương Bảo Dung sẽ rất khó coi, mấy bà cô bên ngoài mỗi người một câu, đến lúc nàng ấy định hôn sẽ rất phiền phức.”
“Đúng, bên nhà cũ ta cũng nói như vậy.” Liên Thủ Tín.
Tình cảm của Liên Thủ Tín và Trương thị có thể tốt như vậy là do một nguyên nhân rất quan trọng, hai người bọn họ có cách nghĩ giống nhau. Nếu là thời hiệnđại, cái này gọi là ba nhận thức tương hợp, đây là nền tảng quan trọng cho một cuộc hôn nhân ổn định, hòa hợp.
“ Lão thái thái hình như cũng rất nghe lời dì ba ….” Trầm mặc một hồi Liên Thủ Tín bỗng nhiên nói, “Nhìn thấy người tuổi tác phù hợp, điều kiện tốt, muốn hỏi cho khuê nữ của mình, thật ra cũng không có gì, thành hay không vậy phải xem hai bên có nguyện ý hay không mới được, chính là ………..”
Vẻ mặt Liên Thủ Tín hơi buồn bã cùng bất mãn.
“Chuyện gì vậy?” Trương thị hỏi.
“Hôm nay dượng ba có nói hai câu làm lòng ta không thoải mái.” Liên Thủ Tín suy nghĩ sau đó vẫn đem chuyện làm hắn phiền lòng nói ra, “Ông ấy nói gia cảnh nhà ông ấy không tương xứng với Vương gia, nhưng với điều kiện nhà ta, biểu muội của ta muốn gả cho Vương gia, Vương gia nhà người ta còn vui mừng không kip.”
“Ta biết câu này là do ông ta tâng bốc ta, nhưng ta nghe mà cảm thấy rất khó chịu, ông ta còn nói những chuyện như vậy, ông ta thấy nhiều rồi ……….”
“Lời này thật không nghe được.” Trương thị nghĩ nghĩ, “Ta cũng không có gì bất mãn với ông ấy, nhưng nói như vậy thật không ra sao.”
Liên Thủ Tín và Trương thị hai vợ chồng làm người phúc hậu nên mới nói không rõ được hai người không thoải mái ở đâu. Vợ chồng hai người không có cái ý nghĩ gọi là một người đắc đạo gà chó lên trời, càng không có chuyện ỷ thế hiếp người.
“Nói không rõ được, vẫn là do chúng ta không có đi học, ta chỉ biết nếu đổi lại ta là ông ấy, ta sẽ không làm chuyện như vậy, cũng sẽ không nói những lời đó.” Liên Thủ Tín nói.
“Đúng, không sai” Trương thị gật đầu, Liên Thủ Tín đã nói ra cảm thụ của nàng.
“Cha, mẹ hai người không sợ bọn họ nói xấu chúng ta với bà nội, làm khó chúng ta sao?” Liên Mạn Nhi cười hỏi Liên Thủ Tín và Trương thị.
“Dì ba hôm nay không vui, chắc là không thân với ta, còn hơi sợ chức quan của ta, nếu không, lúc nãy đã nói ra mấy lời khó nghe rồi.” Liên Thủ Tín nói.
“Ta còn sợ gì mấy lời nói xấu chứ, không có chuyện gì thì lão thái thái cũng đã không vừa mắt ta rồi, hai lão tỷ muội bọn họ ngày đầu tiên gặp mặt đã nói ta rồi.” Trương thị.
“Muốn nói gì thì nói, còn có thể làm được gì chứ, dù sao ở sau lưng cũng mắng chửi không ít, trước mặt ta cũng không dám tỏ thái độ gì.” Liên Thủ Tín cũng nói.
Liên Mạn Nhi nhịn không được cười, hai người thật sự là đã miễn dịch với nhà cũ, đặc biệt là Chu thị rồi.
Ngày hôm sau, Liên Mạn Nhi dắt theo hai nha đầu, cùng mấy người Liên Thủ Tín đi phủ thành. Đường đi thuận lợi, vừa đến đã có quản sự an bài thỏa đáng, cả nhà ra thành xem hai thôn trang, sau đó mua cả hai.
Đo đạc đất đai, làm lại cột mốc ranh giới, đi quan phủ đăng ký, tiếp theo cả nhà ở lại thôn trang hai ngày đem mọi chuyện an bài thỏa đáng mới trở về phủ thành.
Mọi người ăn tối xong thì tập trung ở thư phòng, Mạn Nhi và tiểu Thất xem sổ sách, Liên Thủ Tín và Ngũ lang nhỏ giọng nói chuyện.
Chữ Trung Quốc tương đối sâu sắc, ví dụ như chữ Phú (富) , chính là do chữ nhà cửa (家),nhân khẩu (人口)cùng ruộng đất (田地)hợp thành, mới có thể trở nên giàu có, trong đó ruộng đất chính là nền tảng của sự giàu có.
Thời đại này, hoàng đế chính là đại địa chủ lớn nhất, muốn giàu có, chỉ có thể có thật nhiều ruộng đất. Cho nên, không chỉ những người xuất thân là nông dân như Liên Thủ Tín, mà Liên Mạn Nhi cũng vô cùng có hứng thú với chuyện mua đất đai.
Thêm hai nông trang này, tổng cộng là hơn chín trăm mẫu đất, hơn ba trăm phòng trong trang viện, nhà Liên Mạn Nhi cũng phải tốn thêm ít tiền mới thắng được những nhà khác mà mua hai thôn trang này.
“Đều là đất tốt, tốn thêm chút tiền cũng đáng.” Liên Thủ Tín nói, “Mạn Nhi à, mua xong hai thôn trang này, tiền trong nhà chúng ta có phải là hơi eo hẹp rồi không?”
Liên Mạn Nhi đang định trả lời thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân chạy thình thịch vào.
“Không, không xong rồi ……….”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.