Edit: MèoBeta: NoraLiên lão gia tử đưa tay định vuốt đỉnhđầu Liên Thủ Nhân như lúc xưa ông thường làm khi Liên Thủ Nhân còn nhỏ. Khi đó, đầu tóc Liên Thủ Nhân vẫn còn đen nhánh, đôi mắt mở to linhđộng, chỉ cần Liên Thủ Nhân cười rộ lên một cái đã làm Liên lão gia tửtràn đầy vui sướng. Ông đưa Liên Thủ Nhân đi học, mỗi một lần Liên ThủNhân được tiên sinh khen ngợi, ông sẽ sờ sờ đầu Liên Thủ Nhân.
Khi đó mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc. Liên Thủ Nhân hầu như là tất cả hi vọng của ông.
Những năm qua, ông vẫn luôn thương yêuđứa con này như cũ. Loại thương yêu này không hề vì cuộc sống sa sút màmảy may giảm bớt chút nào, ngược lại, trên sự thương yêu còn nhiều thêmmấy phần thương tiếc.
Thế nhưng tay Liên lão gia tử lại dừng ở giữa không trung, không hề chạm đến. Đỉnh đầu Liên Thủ Nhân đã hoa râmlàm lòng ông đau nhức ê ẩm từng cơn, không đành lòng chạm tới.
Thế sự tàn khốc như thế, bọn họ khôngthể không cúi đầu trước hiện thực. Nhưng dù chuyện có thế nào, Liên lãogia tử vẫn muốn tận hết khả năng lưu lại món đồ tốt nhất cho Liên ThủNhân.
“Dời qua đây đi.” Liên lão gia tử thutay lại đặt lên đùi mình: “Trời đang lạnh, ở phòng này sẽ ấm áp hơn. Con ở cùng cha, hai cha con ta sớm tối có thể trò chuyện nhiều thêm mấycâu… Chờ hai lão già chúng ta không còn, cái phòng này sẽ là của con… Vợ chồng Kế Tổ nhất định sẽ hiếu thuận với con. Bất kể ai sống trong nhànày đều sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/753328/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.