Edit: MèoBeta: NoraĐúng như lời Ngô Vương thị, Liên gia ở nơi đây không có họ hàng,không ở gần nhánh chính. Liên lão gia tử chính là đại gia trưởng duynhất, trên đầu ông không có trưởng bối áp đảo, bên cạnh lại không cóngười cùng thế hệ khuyên can. Về việc nội bộ trong nhà Liên gia, nhữnglời nói hiện ra máu không lưu tình như vậy, ai sẽ đến trước mặt ông nói? Mặc dù ngay cả Liên Thủ Tín cũng từng oán trách, mặc dù Ngũ Lang đãnói nịch sát. Lúc ấy, Liên lão gia tử cũng nghe vào, chẳng qua qua thờigian lâu dài, tâm tư thiên vị của ông đối với Liên Thủ Nhân vẫn chiếmthượng phong. Tạo thành cục diện thế này, một bộ phận nguyên nhân là do không cóngoại nhân đến đây làm rõ ràng các sự việc. Liên lão gia tử là người sĩdiện, ông lừa mình dối người, hữu ý vô tình mà vẫn cứ làm những chuyệnbịt tai trộm chuông. Một nguyên nhân khác nữa là do không họ hàng thânthích nào có bối phận đến đây khuyên nhủ, thậm chí trách cứ thức tỉnhông. Liên lão gia tử cứ tùy ý mơ mơ hồ hồ thiên vị như vậy, ông một mựclao đầu vào con đường nghiêng lệch, để nó dẫn dắt ông càng chạy càng xa. Nhà Xuân Trụ là nhà lâu đời ở Tam Thập Lý Doanh Tử, nhiều thế hệ quađều dựa vào trồng trọt mà sinh sống. Những người trong nhà bọn họ bâygiờ, cộng tất cả số người nhận biết được một mặt chữ to lại cũng khôngđầy một sọt. Nhưng như thế cũng không ảnh hưởng đến tư cách làm ngườiđứng ngoài quan sát của cha Xuân Trụ, cách nhìn của ông ta đối với sựtình Liên gia càng thêm công bằng và khách quan hơn Liên lão gia tử. Mà Liên lão gia tử bị cha Xuân Trụ và một vãn bối như Ngô Ngọc Xươngđến bổ xẻ, huỵch toẹt vạch trần tất cả mọi vấn đề, giật đi thứ che mặtduy nhất còn xót lại, ông thấy chấn động tinh thần, vô cùng khó chịu, từ trước đến nay chưa từng nếm trải qua lần nào. Nếu như ở trước mặt con cháu nhà mình nói những chuyện này cũng chẳng sao, nhưng hai vị này là người ngoài, hơn nữa họ gần như là đại biểucho đại đa số bà con hàng xóm ở Tam Thập Lý Doanh Tử. Liên lão gia tử bị hai người nói đến không còn lời nào phản bác đượcnữa, ông xấu hổ giơ một tay lên bưng kín nửa bên mặt của mình. “… Lại nói đến chuyện cưới vợ cho lão đại. Lão ca ca, chuyện gì chúng ta cũng phải tin vào số mệnh.” Cha Xuân Trụ lại nói. “Số mệnh đã có thì sẽ có, Mệnh không có thì cưỡng cầu cũng khôngđược. Ở phương diện khác, khó nói Thủ Nhân đại ca có mệnh số thế nào,nhưng ở phương diện hôn nhân này… cái mệnh này a… thật đúng là. . .” Ngô Ngọc Xương tiếp lời. “Ta thấy, lão Đại đã là số mệnh này rồi. Cũng may đời này hắn cũngkhông thiệt thòi. Lão ca ca, ngươi ngẫm lại đi, hắn trước sau cưới vàomấy phòng, một người rồi lại một người đều gặp chuyện không may. Ngươixem, ngươi cũng biết đúng không? Ngươi nhìn nhìn Tứ phòng kia đi, rồinhìn lại cái nhà ngươi đang ở này, có phải muốn trấn cũng trấn khôngđược rồi không. Ngươi lại thu xếp chuyện này nữa, hại lão Đại không nói, ngay cả mọi người trong cái nhà này đều bị kéo theo chịu tai ương.” Cha Xuân Trụ lại nói. Niên đại này mọi người rất tin tưởng vào số mệnh. Liên lão gia tửcũng không ngoại lệ. Liên Thủ Nhân và nhà cũ rơi vào tình trạng hôm nay, Liên lão gia tử cũng cho rằng phần lớn nguyên nhân là bởi mấy nàng dâucưới cho Liên Thủ Nhân không hiền lương mà tạo thành. Cổ thị với Anh Tửcó thể nói là đã khuấy đảo Liên gia đến long trời lở đất, làm cho danhtiếng Liên gia bị hao tổn, tổ tông cũng thấy hổ thẹn. “Dượng, hai người Chu gia vì sao không đi. Dượng không cảm thấy quátà dị ư, giống như bị quỷ mê hoặc ấy. Đây chính là nhân quả lâu năm.Đoán chừng Thủ Nhân đại ca muốn cưới vợ nữa thì nàng ta chính là cônương này. Nếu không muốn nàng này, trừ phi, dứt khoát chặt đứt ý nghĩnày đi.” Ngô Ngọc Xương nói. Bên ngoài đều truyền rằng Liên Thủ Nhân khắc vợ. Nhưng trong nhà cũ,Liên lão gia tử lại cho rằng vợ của Liên Thủ Nhân là Cung Phạm Sát (hung thần, điềm xấu). Lời cha Xuân Trụ và Ngô Ngọc Xương vừa vặn nói trúng tâm sự của Liên lão gia tử. Vừa nghe xong, tay Liên lão gia tử run lên. Trong khoảng thời gianngắn, ông thấy trống rỗng, không còn chủ ý nào. Chuyện khác ông có thểkhông để ý nhưng ông tin số mệnh. Ông luôn tin tưởng người đấu không lại mệnh trời. Cha Xuân Trụ cùng với Ngô Ngọc Xương nhìn thấy Liên lão gia tử dao động, liền tăng thêm một mồi lửa. “Lão Đại còn gì để ngươi lo nghĩ nữa, con trai con dâu đều có, còn sợ tới khi già yếu không ai hầu hạ sao. Gia nghiệp cũng có, không sợ thiếu ăn thiếu mặc bất cứ lúc nào… Bình thường cũng có cháu trai, cháu gái ẵm bồng, so với ai cũng đầy đủ hơn. Thực nghĩ rằng hắn chỉ có một thân một mình sao?! Bên cạnh hắn có trái một người, phải một người, thời giannày cả thảy trôi qua quá đầy đủ đi.” Cha Xuân Trụ nói. “Cãi nhau chi cho mọi người đều bị tổn thọ ạ” Ngô Ngọc Xương nói. “Thay vì chuẩn bị cưới cho hắn một cô vợ hung sát, quấy nhiễu một nhà không được an bình. Không bằng bây giờ dừng lại cho yên tĩnh. Cuộc sống hiện tại đã đủ hạnh phúc lắm rồi. Lão ca ca thử nghĩ lại chuyện ở huyện Thái Thương xem… không thể không biết đủ a.” Cuối cùng, cha Xuân Trụlại nói: “Lão ca ca a… chúng ta đều già cả rồi, nên buông tay thì buôngtay thôi. Chúng ta không bệnh không tai là đã tích phúc cho con cháu lắm rồi.” “Haiz… ” Liên lão gia tử thở dài một tiếng, nước mắt rơi xuống. Trong Đông phòng, Lý chính và Ngô Ngọc Quý đang nói chuyện với chacon Chu gia. Chu Đại Nữu không cần phải nói, nàng ta thần trí không đầyđủ để đàm luận. Chu lão gia tử cũng không phải là người tâm tư linhhoạt. Nói đơn giản là hai người đều có chút đần độn. Ở mười dặm tám thôn quanh đây, Lý chính và Ngô Ngọc Quý đều là ngườikhôn khéo bậc nhất, chỉ trong chốc lát hai người đã mò được căn nguyêncủa hai cha con Chu gia. Nói trắng ra là do hoàn cảnh gia đình Chu gia không được tốt, nuôikhông nổi Chu Đại Nữu nữa. Lại thêm ở niên đại này, không có đạo lý nàokhuê nữ cứ ở mãi trong nhà cha mẹ, dù thế nào cũng phải có một nhàchồng, nếu không Chu gia không thể ngóc đầu dậy nỗi. Chu Đại Nữu là người ngốc, lúc nổi điên còn có thể đánh người. Mặc dù nàng ta có thể làm chút ít việc nặng, nhưng ăn còn nhiều hơn cả namnhân. Thật sự rất khó tìm được nhà chồng, nhất là nhà chồng có điều kiện vô cùng tốt như nhà cũ vậy. Chu lão gia tử nóng lòng muốn gả khuê nữ, may thay lại chọn trúngLiên gia không lo ăn lo uống, Liên lão gia tử lại là người hiền lành,Đại Nữu nhà hắn gả vào cửa, sau này có thể ăn no, ít phải chịu tội. Lão đi quãng đường xa như vậy đến Tam Thập Lý Doanh Tử, thật ra chỉcần người ta đứng đắn muốn kết hôn với Chu Đại Nữu, lão sẽ lập tức đápứng. Mà nhà cũ Liên gia quả thực làm cho lão nằm mộng cũng không vớitới, là chốn đi về (chỗ ở) thật tốt, qua khỏi thôn này chỉ sợ sẽ khôngcòn nhà trọ nào nữa rồi. Cho nên, người trung thực như Chu lão gia tử cũng không kiêng nể mà muốn để Chu Đại Nữu lưu lại. Lý chính và Ngô Ngọc Quý nói rõ thân phận của mình trước mặt Chu lãogia tử xong, Chu lão gia tử liền cúi thấp đầu xuống, ý vị nói lão lớntuổi như vậy cũng bất chấp đường xa đến đây, còn nói Chu Đại Nữu rất ítkhi nổi điên, hơn nữa còn có thể làm việc, gả làm vợ cho Liên Thủ Nhânlớn tuổi như vậy, còn chết qua mấy đời vợ, Liên Thủ Nhân cũng xem nhưkhông lỗ. Lý chính và Ngô Ngọc Quý thấy hai cha con này cũng không phảilà người vô lại lão luyện nên cũng không quá cường thế chèn ép người ta. “Xem mắt chính là gặp gỡ lẫn nhau, thấy thỏa đáng thì mới tính chuyện hôn sự. Nếu thấy không ổn thì các người phải trở về nhà. Các người ở xa tới, nhưng lộ phí không phải là Liên gia cho ư, mấy người các ngươi đivề còn có dư nữa là.” “Các ngươi vô cớ ở lì trong thôn ta, ta làm Lý chính không thể khôngquản, cho dù có thẳng tay đuổi các ngươi ra ngoài cũng không ai nói được gì. Nếu các ngươi còn chơi xấu, ta đi báo quan phủ, định các ngươi tộidanh lừa hôn, các ngươi chịu nổi không.” Chuyện tình không gặp quá nhiều trắc trở đã được giải quyết êm xuôi.Liên lão gia tử không để ý Liên Thủ Nhân đang đáng thương nháy nháy mắtbên cạnh. Ông ở trước mặt mọi người nói rõ sau này sẽ không hỏi vợ choLiên Thủ Nhân nữa. Dựa theo lời đề nghị của Ngô Ngọc Xương, ông gọi Liên Kế Tổ và Tưởng thị đến trước mặt, bảo hai vợ chồng này nhân lúc trướcmặt mọi người thề sẽ một lòng hiếu thuận, chiếu cố Liên Thủ Nhân sốnghết quãng đời còn lại. Như vậy là để làm an lòng Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân. Về phần cha con Chu gia thì trực tiếp đuổi đi. Nhưng Liên lão gia tửthấy hai cha con này quá đáng thương, mà trời đông đang giá buốt thế này lại phải đi quãng đường xa như vậy, ông chủ động đưa cho hai người mộtchút lộ phí. Mấy người tới hòa giải cũng giúp phân xử, không để Liên lão gia tửphải móc tiền túi nữa, bọn họ bảo hai huynh đệ Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩuđưa lại một xâu tiền cho hai người. Đương nhiên, một xâu tiền kia đã bị Võ gia xài hết một phần, chỉ còndư lại hơn bảy trăm văn. Ai cũng biết những văn tiền bị tiêu hết đềukhông phải dùng làm lộ phí đi lại. Vì vậy ý tứ mọi người đều muốn Võ gia bù đủ số tiền bị thiếu. Huynh đệ Võ gia quỳ xuống khóc lóc van nài, nói tiền kia bọn họ đã mua thuốc cho mẹ già và nương tử, lương thực trongnhà đã bán sạch từ sớm rồi, thật sự không còn đồ đạc có thể bù vào nữa. “Không bồi thường cũng được, bây giờ liền đi nha môn, đã lừa gạt thì có trốn cũng không thoát.” Mấy người đứng một bên cười nói. Huynh đệ Võ gia bị dọa sợ, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ. Liên lão gia tử tâm địa từ bi, thấy đã lấy được tiền về cũng khôngtruy cứu nữa, ngay tức khắc đuổi hai huynh đệ Võ gia ra cửa, nói bọn họsau này đừng hòng mò tới đây nữa. Về phần số tiền lấy về được, Liên lãogia tử giữ lại một nửa cho nhà mình, một nửa đưa cho cha con Chu gia làm lộ phí đi đường. Mấy người tới hòa giải cũng đều mỉm cười, nói Liên lão gia tử làm như vậy rất hào phóng, vẻ vang, thấu tình đạt lý. Liên lão gia tử lên tinhthần sai Chu thị và Tưởng thị thu xếp một bàn thức ăn, lưu mấy người bọn họ ở lại ăn cơm. Chuyện tình giải quyết xong xuôi, cuối cùng mấy ngườiđều tận hứng ra về. Đương nhiên một nhà Liên Mạn Nhi đã biết trước tất cả mọi chuyện rồi. Trương thị nói: “Lúc này lão gia tử đã nói không hề bàn chuyện cướihỏi của Đại đương gia nữa, không biết sau này có đổi chủ ý không đây.” “Chắc không đâu mẹ.” Liên Mạn Nhi cười nói. Dù sao Liên lão gia tử đã lớn tuổi rồi, lần này chịu giày vò mệt mỏinhư vậy, mong rằng có thể trì hoãn được một đoạn thời gian dài. Hơn nữa, có chuyện lần này, lời nói của Liên lão gia tử đã được lan truyền rangoài, cho dù sau này ông có lật lọng, cũng không ai dám đến mai mối cho ông nữa. “Cô nương Chu gia kia cũng là người đáng thương.” Trương thị nói đến Chu Đại Nữu. Trương Thải Vân liền nói: “Cháu thấy, cũng may nhờ nàng có bệnh điênnày. Nếu không, chuyện hôn sự này mà thành công, sau này nàng ta sẽ chịu tội cho coi.” Có tấm gương của Trương thị và Triệu thị đi trước, một cô nương ngốcsa vào nhà cũ thì cuộc sống sau này trôi qua thế nào ai cũng biết. Chu lão gia tử chỉ nhìn thấy điều kiện nhà cũ không tệ, không thiếuăn thiếu mặc, Liên lão gia tử hào phóng, khoan hậu. Nhưng lão không hềbiết rằng nàng dâu sau khi vào cửa có bị Chu thị nhào nắn thế nào thìLiên lão gia tử cũng không màng tới. Đợt tuyết đầu mùa rơi đến chạng vạng tối mới chịu ngừng. Vài ngàysau, Trương Khánh Niên và Trương Vương thị tới đón Lý thị cùng TrươngThải Vân. Tiểu Long và Tiểu Hổ rất nhớ bà nội. Trương Vương thị cũng rất nhớTrương Thải Vân. Trương Vương thị biết sau này Trương Thải Vân thànhthân rồi muốn trở về nhà mẹ đẻ cũng rất khó khăn. Trương Vương thị cảmthấy thời gian khuê nữ ở nhà không còn dài nên vội vã tới đón nàng trởvề. Trương thị cho người chuẩn bị thức ăn. Sau đó tất cả mọi người đều an vị trên giường gạch ấm áp tán gẫu. Trương Vương thị nhắc đến sự tình vợ ngốc của Liên Thủ Nhân. “Mọi người cũng biết chuyện này rồi hả?” Trương thị giật mình nói. Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm sao?! “Biết chứ.” Trương Vương thị cũng gật đầu: “Ta còn biết chuyện Chu gia kia, nói ra liền hù chết người.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]