Edit: phiyenvuBeta: NoraSáng sớm vừa mở mắt ra Liên Mạn Nhi liền thấy ngoài cửa bông tuyếtbay đầy trời, nàng vô cùng thích thú. Đây là đợt tuyết đầu tiên của mùađông năm nay cho nên rất quý giá. Nàng nhanh chóng chạy đi rửa mặt, mặcvào chiếc váy áo màu hồng cánh sen mà Tiểu Hỷ lấy cho rồi hưng phấn chạy ra ngoài ngắm tuyết. Tiểu Thất cũng đã dậy từ sớm. Hiện nayLỗ tiên sinh đi rồi, Ngũ Lang lại không có nhà, Liên Thủ Tín và Trươngthị không muốn để Tiểu Thất ngủ một mình trong thư phòng ở tiền viện nên kéo con trai nhỏ đến ở cùng hai người trong Đông phòng ở hậu viện. Ban ngày có Tiểu Thất theo bên cạnh, tối đến còn có thể ôm con trai nhỏ trắng trẻo mập mạp, làm cho hai ngườiLiên Thủ Tín và Trương thị cũng vơi đi phần nào nỗi nhớ đứa con trai lớn xa nhà. “Tỷ” Tiểu Thất được bao bọc quần áo toàn thân như một chiếc bánh bao vải bông, chiếc mũ trên đầu vương theo từng chùm bông tuyết đang chạy như điên trong viện. Nó vừa nhìn thấy LiênMạn Nhi thì ùa chạy tới. Tính trẻ con của Tiểu Thất vẫn chưa bỏđược hết, hoặc có thể là do thân thiết với Đại Mập và Nhị Mập lâu quánên giống như hai chú cún kia, rất thích bổ nhào vào người khác. Liên Mạn Nhi kịp thời dang tay tiếp được bánh bao vải bông Tiểu Thất đang nhào đầu đến thì khóe miệng không khỏi nhếch lên. Dạo gần đây dường như Tiểu Thất lại mập thêm chút ít, nhưngngược lại vẫn không cao thêm được tấc nào. Trong lý thuyết Hoàng Đế Nội Kinh (là một loại sách thuốc) có viết, bé trai tám tuổi bởi vì còn đang trong tuổi lớn nên phát dụcchậm hơn các bé gái đồng trang lứa một chút, đến độ tuổi nhất định sẽcao vọt lên nhanh chóng. Tiểu Thất mới chỉ hơn tám tuổi, còn cách độtuổi kia rất xa, mà Liên Mạn Nhi lại đang ở độ tuổi trưởng thành nên cao hơn Tiểu Thất một chút. Chỉ sợ qua hai năm nữa thôi, Tiểu Thất nhất định sẽ cao lớn hơn nàng. Với tâm tình phức tạp, Liên Mạn Nhi vươn tay nhào nặn hai má Tiểu Thất hơi mạnh tay. Gương mặt bánh bao của Tiểu Thất bị Liên Mạn Nhi nhào nặn vân vê một hồi không còn nhìn rõ hình thù gì. Nó vừaủy khuất trừng đôi mắt to tròn lóng lánh vừa nhẹ nhàng giãy giụa. Tỷ đệhai người đang đùa giỡn ở hành lang, Trương thị và Liên Thủ Tín trongphòng nghe được thì chạy ra xem. “Mới sáng ra hai tỷ đệ các con đã huyênnáo ồn ào rồi!” Dù Trương thị nói với ngữ điệu rất lớn nhưng khó giấuđược ý cười, ánh mắt bà tràn đầy yêu thương nhìn hai đứa con nhỏ đangđùa giỡn ở hành lang. Lát sau Liên Chi Nhi, Trương Thải Vân và Lý thị cũng ra ngoài ngắm tuyết rơi. Liên Mạn Nhi vừa buông Tiểu Thấtra, nó đã nhanh chóng nhào vào lòng Lý thị làm nũng. “Cha, cha thấy đợt tuyết này thế nào?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín. Bông tuyết phiêu linh bay nhè nhẹ trongkhông trung, mật độ cũng không dày. Liên Mạn Nhi hy vọng trận tuyết nàycó thể lớn một chút hoặc rơi lâu một chút, lúa mì vụ đông nhà nàng rấtcần một trận tuyết lớn. “Cha cũng không biết nữa.” Liên Thủ Tín ngẩng đầu nhìn trời rồi lại cúi nhìn lớp tuyết mỏng trên mặt đất. “Mẹ thấy trận tuyết này là điềm báo tốt. Qua mấy ngày nữa nhất định sẽ có trận tuyết lớn.” Lý thị nói. Tam Thập Lý Doanh Tử bao năm qua đều rơi không ít tuyết, cho nên Liên Mạn Nhi vốn cũng không quá lo lắng, ngheLý thị nói như vậy, nàng càng thêm vui mừng. Liên Thủ Tín cũng cảm thấymẹ vợ nói có lý. Cả nhà đang ngắm tuyết, nói chuyện ởhành lang thì thấy Tiểu Khánh đi từ ngoài vào, nàng ta đến bên cạnh Liên Mạn Nhi rồi cứ đứng ngập ngừng mãi như có điều muốn nói. “Có chuyện gì hả?” Ở chung đã lâu, Liên Mạn Nhi đương nhiên hiểu rõ Tiểu Khánh, liền hỏi. “Thưa cô nương, em không biết có nên nói hay không?” Bộ dạng Tiểu Khánh như rất muốn nói. “Em cứ nói đi. Nhìn em như vậy, ta mà không cho em nói, chắc chắn em sẽ nghẹn chết cho coi.” Liên Mạn Nhi cười nói. “… Là… nhà cũ bên kia xảy ra chuyện rồiạ.” Tiểu Khánh thầm thì bên tai Liên Mạn Nhi: “Hồi nãy Tiểu An ở tiệmđậu hủ đưa đậu hủ đến nói với em.” “Chuyện gì vậy?” Liên Thủ Tín thính tai nghe được liền quay đầu lại hỏi. Tiểu Khánh chưa kịp kể chuyện thế nàothì Liên Diệp Nhi chạy đến. Bởi vì đi gấp nên mặt Liên Diệp Nhi đỏ bừng, nhìn bộ dạng như có chuyện gì rất cấp bách. Rất nhanh, nhà Liên Mạn Nhi đã biếtchuyện xem mắt của nhà cũ nháo loạn ra sao. Hai cha con Chu gia kia đang ăn vạ ở lì mãi trong nhà cũ không chịu đi. Sáng hôm nay hàng xóm lánggiềng đều biết hết cả. Liên Thủ Tín sai người đi nghe ngóng tin tức. Cuối cùng tin tức mang về làm tất cả mọi người sửng sốt không thôi. Chuyện này không phải sáng nay mới xảyra mà mãi tận đêm qua đã có rồi, mấy nhà kế bên đều biết. Tuy Chu thịnửa đêm mắng người là chuyện xảy ra như cơm bữa nhưng nhà cũ bên đó chodù nháo loạn cỡ nào cũng chưa từng đến nỗi phải đánh nhau. Bình thườngchỉ nghe thấy tiếng Chu thị và Liên lão gia tử, nhưng động tĩnh đêm quarất lớn, bên trong còn xen lẫn giọng phụ nữ lạ. Tuy vậy cũng không đến nỗi khiến hàngxóm chú ý đến, mọi người không ai chạy đến xem. Nhưng càng về sau nhà cũ càng không ngừng ầm ĩ, mọi người thấy vẫn sáng đèn nên chạy tới xemchuyện gì xảy ra. Tất nhiên mọi chuyện sau đó không thểnào giấu giếm được nữa. Đợi đến trời sáng, mấy nhà gần xa đều đã thứcgiấc, thế là chuyện này lan truyền khắp thôn ai cũng biết. “Lão gia tử có bị thương không?” Liên Thủ Tín nghe xong vội hỏi. “Dạ không ạ.” Người hầu lắc đầu. “Ông nội con không bị đánh nhưng Đại đương gia và huynh đệ Võ gia đều bị.” Liên Diệp Nhi nói. Chỉ cần Liên lão gia tử với Chu thịkhông việc gì thì Liên Thủ Tín không lo ngại những chuyện khác. Dù vậy,ông khó tránh khỏi tức giận. “Mấy người nhà Võ gia đúng là chó không thể nào chê cứt (tức là chết vẫn không thay đổi). Nhiều năm như vậy ai cũng biết rồi… còn chờ đến kế hoạch lớn lần này sao.” “Con người lão gia tử luôn nghĩ ai cũngkhông phải người xấu. Lúc nào cũng một mực nghĩ rằng huynh đệ Võ gia còn có lương tâm.” Trương thị thở dài nói. Đáng tiếc, nguyện vọng của Liên lão giatử không thành hiện thực. Sự khoan dung, tín nhiệm của ông đổi lại chỉđược đùa bỡn và lừa gạt không chấp nhận được. Ngờ đâu nhà cũ Liên giabây giờ lại mất hết mặt mũi. “Chuyện như vậy cũng hiếm thấy.” tuy Lýthị là người có tuổi, đã thấy qua không ít chuyện, nhưng chuyện như vậyvẫn làm bà thấy ngạc nhiên. “Chuyện người ta muốn cưới cô nương ngốc vềlàm vợ cũng có, nhưng cô nương này bị điên quá tà dị rồi. Nếu giấu giếmđược lúc xem mắt, sau này phát giác ra, ai cũng không có chuẩn bị kịpthời, lúc đó rất dễ xảy ra chuyện liên quan đến mạng người.” “Chuyện này thật quá đáng.” Lý thị lắcđầu nói: “Không nói Liên lão gia tử có ơn đối với bọn họ, mà cho dù làhàng xóm thông thường cũng không ai làm như thế.” “Cha, nương con đi nhà cũ rồi, lúc nãycon cũng cùng đi.” Liên Diệp Nhi nói: “Nghe ông cụ Chu gia và huynh đệVõ gia nói bình thường Chu Đại Nữu không phát bệnh, chỉ là không đượcđánh nàng, cũng không được đuổi nàng đi, chỉ cần không phạm phải haiđiều đó thì tất cả đều bình thường.” Liên Mạn Nhi nói: “Bây giờ lời bọn họnói còn tin được sao. Nếu thật là như vậy thì cũng vẫn nguy hiểm.” ChuĐại Nữu cứ như miệng núi lửa. Liên Mạn Nhi nghĩ, nếu Chu Đại Nữu ở lại,không bao lâu sau sẽ bị Chu thị mắng mỏ đến nỗi phát sinh ra những bệnhphản xạ có điều kiện khác. “Haiz… cũng may là phát hiện ra lúc nàyđó! Nếu để gả vào rồi, với tính khí của bà nội bọn nhỏ, nhằm lúc khôngcó người mà mắng cô nương ta, dọa đuổi nàng ấy đi, vậy…” Trương thị nhìn sang Liên Thủ Tín liền ngừng, không nói tiếp. Dường như… có chút tiếc nuối, Liên Diệp Nhi và Liên Mạn Nhi liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu ý của đối phương. Đương nhiên, đây chỉ là trò cười. Tiểu Khánh nói: “Chu lão gia tử sốngchết không chịu đi là muốn để khuê nữ ở lại. Ông ta nói chỉ cần cho nàng bát cơm là được, nếu không thà rằng ông ta chết phứt cho rồi. Ngườingoài nói ông ta nhìn thấu Liên lão gia tử hay mềm lòng, tâm địa thiệnlương, điều kiện gia đình cũng tốt, nên muốn tìm cho khuê nữ một chốn đi về (ý là nơi chăm lo cho nàng ta suốt đời, sống rồi chết ở đó luôn). Từ tối hôm qua cho đến bây giờ, thậm chí còn lấy cái chết ra uy hiếp, xem ra chuyện này rất khó giải quyết. “… Thiệt là không có đạo lý! Thể nàocũng phải tốn kém chút tiền. Đoán chừng lão gia tử có mấy đồng bạc kiacũng đủ rồi… vừa lúc có thể nhận được một bài học, sau này sẽ yên tĩnhchút.” Liên Thủ Tín nói. “Cha, cha không qua đó xem sao?” Liên Mạn Nhi cười hỏi. “Cha đi làm gì.” Liên Thủ Tín nói: “Chuyện này không cần tới cha đâu.” Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng tronglòng Liên Thủ Tín không nghĩ thế. Không phải nhà cũ không cần ông giúpmà là ông không muốn đi thu dọn tàn cuộc rối ren kia. “Ăn cơm đi! Lát nữa có người đến tìm tathì nói ta không có nhà.” Liên Thủ Tín nói, đợi người hầu lui xuống,Liên Thủ Tín mới nói với mọi người: “Hôm nay ta không đi đâu hết, ta sợcó người đến tìm sẽ mất mặt.” Cả nhà đều cố nhịn không cười nhưng cũng hiểu được tâm trạng ông lúc này. “Cha, vậy hôm nay cha cứ ở nhà học bài với Tiểu Thất ha.” Liên Mạn Nhi cười nói. “Ừ.” Liên Thủ Tín cùng trả lời với Tiểu Thất. “Diệp Nhi, chắc muội chưa ăn gì phải không? Cùng ăn với chúng ta đi.” Liên Mạn Nhi nói. Liên Diệp Nhi ngại ngùng từ chối đôi câu rồi cũng đáp ứng. Đợi mọi người ngồi vào chỗ, Liên Diệp Nhi lại hứng chí buôn chuyện. “… Hôm qua vợ Nhị Cẩu cũng đến, sau đóbà ta không tiếng động lẻn về, vừa ra đến bên đường đã bị người ta đánhcho.” Liên Diệp Nhi nói. “Có biết ai đánh không?” Trương thị hỏi. “Không biết ạ, cũng không có ai nhìnthấy. Bà ta bị người đánh nằm chèm bẹp. Sau đó có người đi nghe ngóngchuyện nhà cũ vô tình giẫm phải bà ta mới phát hiện… bà ta nói là bịngười nhà cũ đánh.” Liên Diệp Nhi nói. “Hả, bà ta có nói là ai không?” Liên Mạn Nhi hỏi. “Bà ta nói là đại tẩu.” Liên Diệp Nhi nói. “Vợ Kế Tổ hả?” Trương thị cả kinh. “Dạ.” Liên Diệp Nhi gật đầu: “đại tẩu không nhận, nói là tẩu ấy luôn ở trong phòng, không hề đi ra ngoài.” “Kết quả thế nào?” Trương thị lại hỏi. “Bà ta khóc lóc ỉ oi, nhưng ai thèm quan tâm bà ta chứ.” Liên Diệp Nhi nói. “Cho dù đúng là đại tẩu đánh bà ta, bàta cũng chẳng làm gì được.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ, cười nói. Lúc này,Liên lão gia tử và Chu thị đang tức giận với huynh đệ Võ gia, lại khôngbắt được tại trận Tưởng thị đánh người, bọn họ đương nhiên tin tưởngTưởng thị. Xưa nay danh tiếng Tưởng thị rất tốt, so với nhân phẩm của vợ Nhị Cẩu, mọi người sẽ chọn tin Tưởng thị. Hơn nữa, so với chuyện trước mắt thìchuyện vợ Nhị Cẩu bị đánh căn bản chẳng ai quan tâm. Đây đúng là khôngđánh thì phí mà đánh rồi cũng được xem như không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]