Chương trước
Chương sau
Edit: Nora
“Mạn Nhi, sao muội có thể chắc chắn các nàng sẽ như vậy?” Liên Chi Nhi hỏi Liên Mạn Nhi.
“Tỷ, muội không nói trước với tỷ đâu, chờ đến ngày mai tỷ sẽ biết…” Liên Mạn Nhi vừa cười vừa nói.
“Còn úp úp mở mở nữa.” Liên Chi Nhi cười cười, cũng không tiếp tục truy hỏi.
“Tính tình lão thái thái thế kia, mẹ thấy khả năng bà chịu nhượng bộ mẹ không lớn a.” Trương thị đột nhiên nhớ tới một việc, liền tự nhủ.
“Thế nào lại không có khả năng, hoàn toàn có thể a.” Liên Mạn Nhi nghe thấy được, liền cười nói.
Trên thế giới này, kỳ thực không có chuyện gì là nhất thành bất biến (tồn tại mãi mãi không thay đổi). Tính tình Chu thị bá đạo, cứng rắn, không xem con dâu như con người. Nhưng mà Chu thị cũng chỉ dừng lại ở câu nói như vầy — tình thế làm nên con người.
Bây giờ là tình huống gì? Nhà cũ bên kia, bao gồm luôn cả Liên lão gia tử tử, đều đứng về phía đối lập với Chu thị, Chu thị không thể lại khư khư cố chấp làm theo ý mình như vậy. Hơn nữa, còn có một Liên Lan Nhi kề bên bà. Liên Lan Nhi là người thông minh, nàng hẳn đã thấy rõ tình huống trước mắt. Nếu nàng muốn cứu người nhà thì phải cầu xin Ngũ Lang trợ giúp. Mà muốn cầu Ngũ Lang tương trợ, trước hết Liên Lan Nhi phải làm cho một nhà Liên Mạn Nhi hài lòng, thoả mãn.
Có điều, Liên Lan Nhi nàng nghĩ, chỉ cần đến xin lỗi nhận sai, cúi thấp đầu khuất phục thì đã xong việc rồi sao? Như vậy sao được, Liên Lan Nhi nên biết, nàng hiện tại không đủ trọng lượng a. Mà Liên Mạn Nhi cũng đã gợi ý rõ ràng rồi, trước tiên Liên Lan Nhi phải đối phó Chu thị đã.
Đối với điểm này, Liên Mạn Nhi rất chắc chắn. Bởi vì, chỉ cần nghĩ sơ qua sẽ biết, Chu thị giả ngây giả dại đánh nhi tử, rồi đánh con dâu, nhưng mà Liên Lan Nhi vừa chạy đến ngăn Chu thị lại, tuy trong mắt Chu thị vẫn còn tia phẫn nộ, nhưng hai tay trước sau chưa từng đụng tới trên người khuê nữ lần nào.
Liên Mạn Nhi rất vững tin, nếu như lúc đó đổi Liên Lan Nhi lại là người khác, sớm đã bị Chu thị cào mặt mũi thành hoa nở.
“Mẹ, lão thái thái rất yêu thương khuê nữ, ngày mai nhất định sẽ đến đây cho xem.” Liên Mạn Nhi nói.
Tình thế bức bách, hơn nữa bà cũng thật lòng yêu thương Liên Lan Nhi, Chu thị nhất định sẽ đến nhỏ nhẹ khuất phục.
“Hôm nay Lão thái thái đã thực sự chọc giận lão gia tử, ban nãy bà uống thuốc xong lại làm ầm ĩ, lão gia tử tức giận quá liền tránh đi chỗ khác” Liên Diệp Nhi bên kia đang nói chuyện với Triệu thị.
“Hẳn là lão gia tử tức giận lắm, nhưng chỉ sợ không phải chỉ giận mỗi chuyện của lão thái thái.” Liên Mạn Nhi thu liễm ý cười nói: “Ông trách chúng ta ai cũng động thủ, lại trong lúc đang có người ngoài ở đó. Đều đã đến nước này rồi mà lão gia tử còn che chở lão thái thái.”
“Trong mắt lão gia tử, ngoại nhân không chỉ có Lý tiên sinh, con và Diệp Nhi cũng là người ngoài.” Liên Mạn Nhi nói.
“Mạn Nhi tỷ, tỷ nói…” Liên Diệp Nhi hơi nghi ngờ hỏi.
“Tỷ rót thuốc lão thái thái như vậy, lão gia tử đau lòng bà nên tức giận, là tức giận chúng ta a.” Trong phòng này cũng coi như không có người ngoài, Liên Mạn Nhi liền thành thật nói. Cho dù sau khi Triệu thị về nhà, đem những lời này truyền lại cho Liên Thủ Lễ cũng không sao. Lòng Liên Thủ Lễ nghĩ như thế nào tạm thời không nói tới, Liên Mạn Nhi tin tưởng hắn không phải loại người thích đi chỗ này, chỗ kia ba hoa chích chòe.
“Lúc tỷ chuẩn bị mời lang trung, ông liền ngăn cản, nói cứ để lão thái thái như vậy, không cần phải chữa trị. Đến khi Lý lang trung tới, hỏi ông nên làm thế nào, ông cũng nói câu đó. Nếu như ông nói rõ một câu: lão thái thái giả bộ bệnh, chuyện kia đã sớm bị vạch trần rồi.” Liên Mạn Nhi chậm rãi nói.
“Mẹ biết lão gia tử đang nghĩ gì mà, ông trách bà nội con không hiểu chuyện, con làm như vậy không phải càng không hiểu chuyện hơn sao?” Trương thị liền nói, “Ông luôn muốn chúng ta nhẫn nhịn bà, giúp đỡ bưng bít cho bà, chú ý giữ mặt mũi cho bọn họ còn gì.”
“Mẹ, mẹ nói lời này quá đúng.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Khi đó, nàng vẫn đang ở trong phòng, Liên lão gia tử không nói câu nào, đen mặt ra ngoài tránh né. Một mặt, Liên lão gia tử đích thực không vừa ý Chu thị nháo loạn ầm ĩ làm mất mặt. Mặt khác, hẳn là oán trách Liên Mạn Nhi.
Trước đây chưa ở riêng, thời gian khi còn sinh hoạt ở nhà cũ, Liên Mạn Nhi mỗi ngày đều phải xem sắc mặt Liên lão gia tử và Chu thị, nên nàng đối với một ít biểu tình của hai người có thể nói là nắm rõ trong lòng bàn tay. Vì vậy nàng có thể khẳng định, lần này Liên lão gia tử đang thật sự giận nàng. Nhưng một bụng hỏa khí này, ông cũng chỉ phiền muộn trong lòng, bởi vì ông thật sự không bới ra được bất luận một điểm sai trái nào của Liên Mạn Nhi.
Nói trắng ra Liên lão gia tử có thể đánh Chu thị, mắng Chu thị, nhưng người khác trăm triệu lần không được động đến bà, chỉ được nhẫn nhịn, nhường cho bà. “Con cứ để cho bà mạnh mẽ nháo loạn một trận đi, qua rồi thì cũng không còn chuyện gì nữa, bà nội / mẹ con không có ý xấu, bà đích thật là người mạnh miệng nhưng vô tâm.” Đây là những lời Liên lão gia tử tử thường nói với đám con cháu như Liên Thủ Tín. Có thể cách nói mỗi lần sẽ không giống nhau, nhưng ý trước sau đều là như vậy.
Buổi tối, bởi vì không có Liên Thủ Tín ở nhà, Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi cũng không quay về phòng mình ngủ, hai cô bé đều ở lại Đông phòng ngủ cùng Trương thị.
Ba mẹ con lần lượt trải chăn đệm, cũng sớm cởi xiêm y nằm trên giường. Mặc dù đang mùa hè, nhưng nơi này là vùng nông thôn nên khí trời đêm xuống cũng trở nên mát mẻ. Bởi vì trời trong gió mát, Trương thị liền để cửa sổ mở mà không đóng lại, có luồng gió nhẹ nhàng thổi tới từ màn cửa sổ mỏng bằng lụa, khe khẽ chạm lên da thịt, làm cho ba người thích ý đến tận xương tủy.
Ngoài sân và trong phòng đều được dọn dẹp sạch sẽ, hiếm khi tìm thấy được một con muỗi nào bay qua, Liên Mạn Nhi còn đốt huân hương trong phòng, càng không lo sẽ bị muỗi đốt.
“Không biết cha con và Ngũ Lang hiện tại đang ở đâu?” Trương thị khẽ nói chuyện, “Hôm nay đã cho nhiều người đi truyền tin như vậy, không biết có thể tìm được hai người họ không nữa? Không biết khi nào hai người mới có thể trở về, có thật chuyện nha môn kia Ngũ Lang phải đích thân đứng ra mới được a?”
“Con cũng không biết ạ!” Liên Mạn Nhi đã có chút buồn ngủ, nàng nhắm mắt lại, như trước đáp lời Trương thị, “Bình thường những người đó trăm phương nghìn kế làm chúng ta ngột ngạt, gặp chuyện liền chỉ biết sai phái chúng ta.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng…….” nhưng cái gì, Trương thị cũng không nói tiếp.
Trương thị không nói, Liên Mạn Nhi cũng hiểu rõ ý nàng. Còn không phải những lời như mạng người quan thiên, những chuyện khác đều là việc nhỏ các loại gì gì đó sao? Có người dùng những lời này để nghẹn khuất chính mình, có người lại dùng những lời này để làm khuôn mẫu ép buộc người khác.
“Chúng ta cũng chỉ than phiền oán giận thôi, chưa nói sẽ không giúp một tay a!” Liên Mạn Nhi vẫn nhắm mắt như cũ, “Cũng đã sai người đi ra ngoài rồi, khi nào cha và ca ca có thể trở về thì ai đoán trước được chứ. Ca ca muốn có thể học tập tốt thì cũng phải lui tới bái phỏng bằng hữu, đưa tặng chút lễ vật này nọ. Có lễ vật rồi cũng dễ nói chuyện, vạn nhất làm không tốt, khẳng định người ta chụp mũ nện xuống, cả đời đều phải hối tiếc.”
“Không thể nào a!” Trương thị giật mình ngồi dậy.
Liên Mạn Nhi khẽ hé mắt nhìn Trương thị một cái rồi lại nhắm lại. Trương thị chính là thánh mẫu luôn ngây thơ ôm ấp nâng niu tình cảm, không hù dọa nàng, nàng lại chạy lệch đường ray. Chờ đến khi mấy người Chu thị tới, Trương thị không đứng ra chống đỡ thì sẽ không đạt được hiệu quả dự tính.
Trương thị quá thiện tâm, dễ dàng quên đi tội ác của người khác, đây chính là loại phẩm chất tốt đẹp, cho nên tuy rằng người đã trung niên, trãi qua rất nhiều đau khổ, cũng vẫn sống hết sức nhu hòa, chân thành, luôn vui vẻ như trước.
Nhưng loại phẩm chất tốt đẹp này không thích hợp sống chung với mấy người ở nhà cũ.
“Muốn chúng ta chịu đựng họ là không thể, nhưng những người nhà cũ đó, có gì mà không thể làm a.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Thật thất đức, đây là tạo nghiệt gì a! Gặp phải đám người này… Sao ai cũng không biết thương xót người khác a!?” Trương thị lo nghĩ hỏi: “Vậy phải làm thế nào bây giờ?”
“Chỉ có thể tùy việc mà lo liệu thôi.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Lời Liên Mạn Nhi nói ra làm cho Trương thị lo nghĩ ngủ không được.
“Mẹ, ngày mai phàm là chuyện gì xảy ra, mẹ đều nghe theo con là được.” Cuối cùng Liên Mạn Nhi thấy không thể làm gì khác hơn, đành nói với Trương thị như vậy.
Trăng treo giữa bầu trời, một đêm hè tốt đẹp như vậy trôi qua. Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi và Trương thị lần lượt đi vào giấc ngủ. Nhưng đêm nay số người không ngủ được cũng không phải ít.
Sáng ngày thứ hai, người một nhà vừa mới ăn xong điểm tâm sáng, tiễn Tiểu Thất ra cửa đi đến Niệm Viên, bên ngoài đã có người tới bẩm báo, nói là Liên Lan Nhi, Tưởng thị, còn có Chu thị tới.
“. . .Họ nói biết phu nhân bị bệnh nên qua đây thăm phu nhân. Nô tỳ đi trước bẩm báo, mọi người đều đang đứng chờ ở cửa lớn ạ.” Tiểu Hỉ bẩm báo.
Liên Mạn Nhi hướng về phía Tiểu Hỉ gật đầu, khen nàng làm tốt.
“Tới thật sao?!” Liên Lan Nhi và Tưởng thị cũng không tính vào đâu, nhưng không ngờ Chu thị thực sự tới cửa. Mặc dù hôm qua Liên Mạn Nhi đã nói trước với Trương thị khi trãi chăn đệm, nhưng Trương thị vẫn thấy kinh hãi: “Mạn Nhi, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Đưa các nàng vào đi, trước an bài đi Tây khóa viện đi.” Liên Mạn Nhi không chút hoang mang chỉ đạo.
“Mạn Nhi, con muốn làm gì vậy?” Trương thị đối với những an bài của Liên Mạn Nhi không giải thích được, hỏi lại.
Vốn trước kia mặc kệ Chu thị làm ầm ĩ thế nào, một nhà Liên Mạn Nhi đều làm đủ cấp bậc lễ nghĩa với bà. Nhưng hôm nay Liên Mạn Nhi không muốn kính trọng Chu thị nữa.
Liên Mạn Nhi biết hiện tại Chu thị và Liên Lan Nhi khẳng định rất gấp, Chu thị khó tránh khỏi còn cảm thấy bị ủy khuất, nghĩ bà bị rơi xuống khỏi vị trí tôn quý. Nhưng nàng đã quyết định chủ ý, phải để các nàng chờ đợi.
Đây là ra oai phủ đầu, các nàng tới cửa thì tiếng nói đã thấp đi một bậc, nhưng vẫn còn chưa đủ, Liên Mạn Nhi muốn các nàng phải cúi thấp hơn nữa. Sớm biết có hôm nay, hà tất trước đây lại chán uống rượu mời, vậy phải đổi thành rượu phạt a.
“Mẹ, một hồi mẹ phải nhớ kỹ, tâm phải cứng rắn một chút. Đừng để vừa thấy các nàng đáng thương, mẹ liền nhẹ dạ. Mẹ phải suy nghĩ cho con, cho Tiểu Thất, cho cái nhà này a.” Liên Mạn Nhi lại ghé vào tai Trương thị, thấp giọng dặn dò mấy câu.
“Ừ! Mẹ biết rồi.” Trương thị gật đầu, biểu thị nàng nhớ kỹ lời Liên Mạn Nhi nói, nhất định sẽ làm theo.
Tối hôm qua, Trương thị ngủ không được ngon giấc, nên sáng nay mắt hơi sưng, nếu nhìn kỹ, có thể thấy hai ba sợi tơ máu. Trương thị quả thật đã bị Liên Mạn Nhi dọa sợ.
Lần này Liên Mạn Nhi hơi thấy bất an, nhưng nghĩ kỹ lại, đối xử với Trương thị như vậy cũng coi như đánh bừa mà trúng.
“Mẹ, nhớ kỹ, mẹ đang bệnh nha!” Liên Mạn Nhi lại dặn dò Trương thị một câu.
Chờ Chu thị, Liên Lan Nhi ở Tây khóa viện đợi chờ mòn mỏi, lòng nóng như lửa đốt, hỏa khí vọt lên vài lần rồi bất đắc dĩ dập tắt đi, mới được người dẫn đến chính viện, gặp mặt Trương thị.
Trương thị dựa lưng ngồi trên giường đất, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi ngồi đỡ bên cạnh. Thấy Chu thị đi vào, Trương thị làm bộ đứng dậy, Liên Mạn Nhi vội vàng đứng lên, giúp đỡ đè Trương thị ngồi xuống.
“Mẹ, mẹ đừng cậy mạnh, ban nãy thiếu chút nữa lại ngất đi rồi.” Liên Mạn Nhi thân thiết khuyên nhủ.
“Đúng đó, đều là người trong nhà, không cần khách khí như vậy. Vợ lão Tứ, muội cứ ngồi đi.” Liên Lan Nhi liền vội vàng nói.
Trương thị thuận theo ngồi vững vàng trên kháng.
“Dọn chỗ.” Liên Mạn Nhi hướng phía hai nha đầu đang phục vụ trong phòng phân phó một tiếng. Liên Lan Nhi vừa muốn đỡ Chu thị ngồi lên kháng, lại bị hai nha đầu đi tới, dẫn tới cái ghế bên cạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.