Edit: Ngọc HânBeta: Tiểu TuyềnĐoàn người đi qua, liền nghe thấy có người nghị luận phía sau. “Làm người nhé, cái khác không nói quan trọng nhất chính là mệnh.Mệnh tốt thì dù tình cảnh sa sút, đều có người giúp đỡ. Cũng giống nhưchuyện này, nếu số mệnh không tốt thì đã rơi đầu rồi, nhưng mà mệnh tốtnên người ta một sợi lông cũng không thiếu. Nhưng nếu mệnh không tốt thì muốn xin cơm cũng không có nơi để xin, còn mệnh tốt thì lúc nào cũng có đứa con trai tốt bằng lòng phụng dưỡng.” Đã có người đi theo thở dài thồn thức. Liên Mạn Nhi không khỏi nghiêng đầu nhìn Liên lão gia tử một cái.Liên lão gia tử vốn vì cười nhiều nên da mặt đã cứng hiện tại càng trởnên cứng ngắc, bước chân tăng tốc, giống như là muốn mau sớm cách xanghị luận sau lưng. Chờ đám người Liên Mạn Nhi về đến nhà, Trương Khánh Niên cùng TrươngVường thị đã từ trấn trên trở lại, Lục gia lão gia tử mang theo mấy nhitử cũng đều được mời tới, Ngũ lang đã làm chủ, lại đem cha con Ngô NgọcQuý cùng Ngô Gia Hưng, còn có cả nhà Ngô Vương thị và Ngô Gia Ngọc cũngđược mời tới để tiếp khách, lúc này, bên trong phòng rất náo nhiệt. Đàn ông ở tiền sảnh, Trương Thanh Sơn và Lục gia lão gia tử tán gẫurất hợp ý, Trương Thanh Sơn không có xem nhẹ Liên lão gia tử. Lục gialão gia tử tôn trọng Liên lão gia tử là cha của Liên Thủ Tín, ông nộicủa Ngũ lang nên cũng đối với Liên lão gia tử hết sức lễ độ. Liên lãogia tử vốn là hay nói, ở nơi này, lời của ông cũng không coi là ít.Nhưng mà, không biết tại sao, nhìn Liên lão gia tử ngồi trong đám người, lại như được vây quanh một tầng tịch mịch không hiểu được. Phụ nữ thì đi hậu viện, đến phòng phía đông ngồi xuống. “Sao mọi người lại đi cả buổi vậy?” Trương thị liền hỏi Liên Mạn Nhi, “Mới vừa rồi mẹ còn muốn cho người đi gọi mọi người về.” Trương Thanh Sơn đi thăm Liên lão gia tử. Bất quá chỉ đưa quà tặng,chuyện trò một chút là sẽ mời người đi theo, mọi người cùng nhau tán gẫu ăn cơm. Đáng ra phải một lát là trở lại. “Haizz.” Liên Mạn Nhi cố ý thở dài một cái, trong phòng này cũngkhông có người ngoài, hơn nữa họ đối với chuyện của Liên gia đều biếtrõ. Cho nên nàng cũng không có kiêng dè. ” . . . . . Mới vừa vào cửa thôn, liền nghe thấy bà nội khóc. Haitiểu tử nhà lão Hà ăn trộm cái gì đó ở trong bát . . . . . ” Liên MạnNhi liền đem chuyện vừa rồi ở nhà cũ nói lại một lần. “Thật không nên chứa chấp người nhà kia.” Ngô Vương thị liền nói,“Không phải nói tư tưởng xấu xa gì. Nhưng cũng phải nhìn là hạng ngườigì mà giúp. Bà con đồng hương, nếu hiểu chuyện, quy củ, thì mỗi gia đình giúp một chút thì cũng không thiếu cho bọn họ một miếng cơm. Mấy ngườiHà gia này vừa lười biếng, ỷ lại, còn không có quy củ. Ai dám chứa chấpbọn họ, còn ai muốn giúp đỡ bọn họ a.” “Đúng vậy.” Trương thị liền than thở, “Hiện tại chứa chấp bọn họ mấyngày nữa, hay là muốn đuổi đi, thật sự đã không bằng lúc trước không đểbọn họ vào cửa.” “Chuyện này là do xử lý sai từ đầu.” Trương Vương thị liền nói,“Không phải mẹ là làm vãn bối nói quá chuyện thẳng. Ông nội của Thái Vân trước kia cũng không ít lời khen lão gia tử của các con, nhưng mà mẹthấy ông ấy xử lý một chuyện rồi lại một chuyện nhưng lại không có cáinào giống như lời khen đó.” “Nếu muốn đuổi đi, mẹ sợ không dễ dàng nhưvậy. Mời đến thì dễ đuổi đi thì khó.” Lý thị liền nói. “Đoán chừng ông nội cũng biết, cho nên ông không có tự mình ra mặt,nói là để cho Nhị bá cùng Nhị bá mẫu mở miệng đuổi người đi.” Liên MạnNhi liền nói. “Như vậy sợ cũng khó khắn.” Ngô Vương thị nói, “Bên này lão gia tửmuốn mặt mũi. Nhưng nhà lão Hà thì lại không cần mặt mũi. Chỗ này mớikhó, khẳng định là không muốn đi.” “Đến lúc đó chúng ta sẽ nhìn xem Nhị bá cùng Nhị bá mẫu là được rồi.” Liên Mạn Nhi nói. Theo nàng thấy, Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị đối với vợ của Hà lão lụccùng ba tiểu tử Hà gia này không có tình cảm nồng hậu gì. Liên Thủ Nghĩa thì không cần phải nói, ngay cả Hà thị, là tỷ tỷ ruột mà đối với Hà lão lục chết cũng không có ra vẻ thương tâm. Đối với vợ của em trai cùngcác cháu, tình cảm của Hà thị càng thêm lạnh nhạt. “Đúng rồi, ta nghe người từ Thái Thương tới nói, nói là nhìn thấy Triệu Tú Nga.” Ngô Vương thị đột nhiên nói. “Hả.” Sự chú ý của mọi người lập tức bị hấp dẫn. “Vợ Nhị lang vẫn còn ở Thái Thương, nàng ở đó làm gì, ở cùng với ai?” Trương thị vội hỏi. “Đó không phải là hai cha con nhà lão Triệu bị xử lưu đày sao, nghenói Triệu Tú Nga tìm người chạy chọt khắp nơi.” Ngô Vương thị liền nói. Triệu Tú Nga là một nữ nhân, vừa không có gia cảnh, có thể tìm aichạy chọt, có thể mua chuộc được kết quả gì, Liên Mạn Nhi đối với lầnnày cũng không thấy lạc quan. “Vậy mua chuộc ngươi nào.” Trương thị lại hỏi. “Có thể là người nào, nên lưu đày thì lưu đày, nghe nói hai người họsẽ nhanh chóng bị đưa đi.” Ngô Vương thị lại nói, “Triệu thanh tú ngacũng không biết người gì, thời điểm ở tại Thái Thương đi theo lẫn vàochuyện đó, quen biết được hai người. Chắc nàng ta rất tự tin với mìnhnên đi tìm người ta. Kết quả, các ngươi cũng có thể đoán được, người ởkhu nhà cũ bên kia khẽ trở mặt, ai còn nhìn nhận Triệu Tú Nga nàng là ai ah, … Đem danh tiếng phá hủy luôn.” Danh tiếng toàn bộ hỏng thì không cần phải nói, mọi người cũng có thể đoán ra là chuyện gì đã xảy ra. “Còn nói là trở về huyện Cẩm Dương một chuyến, tìm Chu bộ đầu gì đó.” Ngô Vương thị nói tới chỗ này, lại hơi dừng lại một chút. Người trong phòng, cũng liền nín thở nghe đoạn sau. Chuyện Triệu Tú Nga cùng Chu bộ đầu ầm ĩ lần đó, mọi người đều biết. “Nghe nói Chu bộ đầu cũng chưa gặp mặt nàng, liền để cho vợ của Chubộ đầu mang người đuổi nàng ra ngoài . . . .Nói là ở Thái Thương, nàngcòn đi tìm Vương Thất, người ta cũng không có để ý nàng. Mắt nhìn thấychuyện này đã không có hi vọng gì nên không biết kế tiếp nàng ta sẽ đánh chủ ý gì.” Cuối cùng Ngô Vương thị nói. “Người như vậy, lúc nào trong lòng cũng có chủ ý.” Trương Vương thịliền nói, “Đoán chừng còn phải về tới đây. Dầu gì cũng còn có trượng phu cùng hài tử mà.” “Đúng rồi, có người nhìn thấy Anh tử không?” Trương thị lại hỏi Ngô Vương thị. “Cái này thì không ai nhìn thấy.” Ngô Vương thị lắc đầu. “Sống không thấy người chết không thấy xác, cha của Anh tử đời này biết dựa vào đâu.” Trương Vương thị nói. Nhắc tới nhà cũ, chuyện phiền lòng nhiều vô hạn, cho nên, mọi ngườirất nhanh chuyển đề tài, Ngô Vương thị cùng Trương Vương thị càng thêmghé sát vào một chỗ, không biết nói nhỏ cái gì. Bàn tiệc rất nhanh được đưa đến, một bàn bày ở tiền sảnh tiếp đãikhách nam, hậu viện thì đặt một bàn cho khách nữ ngồi. Ăn cơm xong, Liên lão gia tử, cha con Lục gia cùng cả nhà Ngô Ngọc Quý cũng lần lượt cáotừ, Trương Thanh Sơn cũng bảo Trương Khánh Niên đi đóng xe, phải về nhà. Liên Thủ Tín cùng Trương thị muốn giữ Trương Thanh Sơn và Lý thị ở nhàthêm vài ngày nhưng hai người cùng nói sắp sang năm mới rồi, trong nhàcòn có chuyện nên không chịu ở lại. Trương thị mang theo Liên Mạn Nhi đưa cho Trương gia quà lễ đã sớmchuẩn bị xong, có bốn bản đậu phụ đông, bốn con cá lớn, bốn con vịt con, bốn thước vải, mười cân thịt lợn, mười cân thịt dê, mười cân thịt bò,một túi bột lúa mì vụ xuân năm mươi cân, một bao gạo hai mươi cân, haivò rượu nho, hai vò rượu trắng, mặt khác còn có hai hộp là trà cùng haihộp điểm tâm. Ngoài ra, Trương thị trả lại cho Lý thị một rổ trứng vịt, bởi vì trong nhà Trương Thanh Sơn không có nuôi vịt. Những vật dụng Liên Mạn Nhi cho Lý thị, Trương Vương thị, Trương Thái Vân cùng Hồ thị hôm nay không tới cũng đều gói kĩ, xếp lên xe, TrươngThái Vân mới vừa rồi ở trong phòng thấy được những đồ này đã vô cùngthích, Lý thị cùng Trương Vương thị cũng rất vui vẻ. Liên lão gia tử nhận lễ vật Trương Thanh Sơn đưa qua, cũng bảo ngườiđem hai hộp điểm tâm tới đây tặng. Liên Mạn Nhi nhìn hai hộp điểm tâmkia hết sức quen mắt, liền nhớ lại, đây là mấy ngày trước lão phu nhânTống gia nhờ bọn họ tặng Liên lão gia tử cùng Chu thị. Liên lão gia tửcùng Chu thị không chịu ăn, vẫn giữ lại, hiện tại cho Trương Thanh Sơnlàm quà đáp lễ. Ngày lễ ngày tết, nhà người nông dân đi thăm người thân, đa số đều là mua hai túi bánh bông lan. Mà bánh bông lan như vậy, người ta thu lễphần lớn cũng không nỡ ăn, mà giữ lại tặng lễ cho người khác. Mọi ngườiđều là như thế, như vậy hai túi bánh bông lan này rất có thể đã qua tayrất nhiều người, cuối cùng, thậm chí đưa về tay người tặng lễ đầu tiên. Mà hộp điểm tâm, so với bánh bông lan thì cao cấp hơn. Liên lão gia tử cùng Chu thị làm như vậy, cũng không kì quái. Lien Mạn Nhi còn biết, lão phu nhân Tống gia đưa hộp lộc nhung cùngxâm Cao ly, đã bị Liên lão gia tử kêu Nhị lang đưa đến cửa hàng trấntrên, bán ra ngoài được chút tiền, muốn giữ lại làm lễ mừng năm mới. Vềphần mấy thước vải kia, Liên lão gia tử cùng Chu thị để lại, bởi vì mặcdù có đồ ăn, nhưng là một nhà già trẻ đều phải mua thêm quần áo. Theo tình huống thực tế mà nói, Liên lão gia tử và Chu thị hết thảyđều được cung cấp đầy đủ, cũng không cần tính toán tiết kiệm như vậy,nhưng mà vì bọn họ phải chiếu cố tất cả người phòng trên đủ cơm áo, cũng chỉ có thể làm như thế. Đảo mắt đã đến cuối tháng mười một đầu tháng chạp, mấy người vợ củaHà lão lục cũng không có chuyển nhà đi, nghe nói bọn họ dập đầu nhận lỗi với Chu thị, còn nói là chờ đầu mùa xuân liền chuyển đi. Liên Mạn Nhi đối với lần này cũng không có chú ý vì cả nhà ngồi trêncái xe thật tốt đi vào thành, đồ tết năm nay bọn họ muốn đặt mua tronghuyện thành. Vào huyện thành dĩ nhiên là dừng chân ở tòa nhà phố cây liễu, Trươngthị cùng Liên Chi Nhi là lần đầu tiên tới, đang nhìn tòa nhà, cửa hàngbách hóa Liên ký cùng tửu lâu Liên ký, sau đó lại đi xem cửa hàng chothuê, Trương thị vui mừng không biết nói gì. “Những thứ này, thật sự đều là của nhà chúng ta?” Trương thị cố ý hỏi Liên Mạn Nhi. “Dĩ nhiên rồi mẹ.” Liên Mạn Nhi cười đáp, liên tục xác nhận nhiều lần, Trương thị mới tin. Nhìn xong cửa hàng nhà mình, tiếp theo là đi dạo cửa hàng khác, mấymẹ con lần đầu tiên đi tới cửa hàng bạc lớn nhất huyện thành. Lần này,Liên Mạn Nhi nhìn qua gian đồ trang sức, trực tiếp đi tới chỗ đồ trangsức bằng vàng. “Tỷ, chọn món đồ mình thích đi. Mẹ, mẹ cũng tự chọn đi.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Chi Nhi cùng Trương thị. Hai lượng mười hai đồng, hơn nữa cửa hàng bạc ở huyện thành, chi phíthủ công cũng không phải là cửa hàng trang sức nhỏ trấn Thanh Dương cóthể so được. Liên Chi Nhi cùng Trương thị lúc đầu có chút do dự, bất quá bị Liên Mạn Nhi thuyết phục, lại nghĩ đến thu nhập từ rượu nho trongnhà, còn có ao cá cùng hồ sen, hai mẹ con cũng buông lỏng. Liên Mạn Nhi đầu tiên là giúp Trương thị chọn một đôi vòng tay longphượng bằng vàng ròng, hai cái vòng tay khoảng chừng một lượng hai, sauđó lại chọn một đôi vòng cá trạch khác cũng bằng vàng. Liên Chi Nhi thấy vòng tay long phượng kia đẹp mắt, cũng chọn một đôi. “Mẹ a, chúng ta nên mua đồ cưới cho tỷ. “Liên Mạn Nhi hé miệng cười
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]