Editor: Lãnh PhongVừa nhìn câu mở đầu này, Liên Mạn Nhi không thể nào nhịn cười được.Không có cách nào khác, chỉ cần tưởng tượng bộ dáng tiểu Trầm mập dùnggiọng đứng đắn gọi nàng là hiền muội là nàng liền không nhịn được cười.
Tiểu Thất cũng rất cao hứng. Hắn lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người viết thư cho hắn, điều này khiến hắn đặc biệt caohứng. Đó là cảm giác được người khác xem như là người trưởng thành màđối đãi, cảm giác được coi trọng.
Tiểu Thất nhìn qua thư nói: “Chữ tiểu Cửu ca viết thật đẹp.”
Đối với ý kiến này Liên Mạn Nhi cũng không khỏi gật đầu đồng ý. NhưLỗ tiên sinh nói chữ viết của Ngũ Lang kỹ thuật thì có thừa nhưng linhkhí thì chưa đủ còn chữ của tiểu Thất thì vẫn chưa định hình. Theo tiêuchuẩn của Lỗ tiên sinh thì chữ tiểu Trầm mập này chính là nét bút mượtmà mà vẫn ẩn giấu khí khái bên trong.
Ngũ Lang thích đi học nhưng bởi vì trước kia điều kiện gia đình cònhạn chế nên vẫn không có chính thức học vỡ lòng chẳng qua chính hắn cólòng biết vài chữ, tập viết, luyện chữ vẫn chỉ có thể cầm nhánh cây vạch vạch trên nền đất. Tình trạng này kéo dài đến mãi gần đây nhà Liên MạnNhi ra ở riêng mới thay đổi. Được tiếp cận giáo dục chính quy, Ngũ Langthực quý trọng cơ hội này, cũng bởi vì trưởng thành sớm, hiểu chuyệnliền tự mình gánh trên lưng trọng tránh tiến vào con đường khoa cử hơnnữa nhất định phải thành công.
Hoàn cảnh khách quan như vậy khích lệ Ngũ Lang chăm chỉ học hànhnhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/753074/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.