Chương trước
Chương sau
AdsEdit: RitaBởi vì nhà Liên Mạn Nhi cùng Vũ chưởng quầy ở Duyệt Lai tửu lâu giaohảo, cho nên biết là Liên lão gia tử bên kia đưa thư khẩn cho các nàng,Vũ chưởng quầy một khắc cũng không dám trì hoãn, liền bảo tiểu nhị nàymau đưa tới.
Liên Thủ Tín liền nhíu mày. Phong thư trước mới nhận được vài ngày,lúc này lại là thư khần. Cách xa nhau vài trăm dặm, đưa thư khẩn cho hắn sẽ có cái gì nữa đây?
“Cái này, chắc không phải là ông nội, hẳn là bà nội đó.”
Ngũ Lang và Tiểu Thất còn chưa trở về, Liên Thủ Tín bảo Liên Mạn Nhi mở thư, đọc cho hắn nghe.
Phong thư này không giống phong thư trước, chỉ có hai trang giấy viết thư, nhưng viết không hết.
Liên Thủ Tín nghe xong thư, liền thở phào nhẹ nhõm. Thì ra không phải Liên lão gia tử và Chu thị không tốt, mà ngược lại, thư này là báo lạichuyện tốt.
Liên Tú Nhi sắp xuất giá, trên thư viết, ngay tại sáu ngày sau. Liênlão gia tử bảo Liên Thủ Tín cùng Trương thị đi qua đưa Liên Tú Nhi đilấy chồng, muốn người một nhà bọn họ có thể đi đầy đủ, còn có một nhàLiên Thủ Lễ, cũng đều đi.
“Là nhà ai, làm nghề gì, trên thư có nói không?” Trương thị liền hỏi.
“Không.” Liên Mạn Nhi lắc đầu, Liên lão gia tử ở trong thư chỉ nóiviệc hôn nhân đã định rồi, sẽ xuất giá, còn về chuyện nhà chồng của Liên Tú Nhi thì chỉ nói là quan lại ở huyện Thái Thương, gia cảnh tựa hồ vôcùng tốt.”Phỏng chừng là sốt ruột gởi thư, nên không viết chi tiết.”
Ừ đúng là quá gấp. Truyền tin này phải tốn thời gian, các nàng nhậnđược thư, chuẩn bị một chút để lên đường thì phải mất vài ngày. Ngàythành thân này lại quyết định gấp gáp như vậy.
Đúng vậy, ngày cưới quyết định quá gấp rồi.
“Việc hôn nhân này hẳn là mới quyết định. Kế Tổ ca cùng đại tẩu ngàyđó đến đến đây, cũng không có nói chuyện này.” Liên Mạn Nhi nói, “Mẹ,con nhớ rõ ngày đó mẹ còn hỏi đại tẩu, nói việc hôn nhân của lão cô cótin tức gì hay không? Đại tẩu nói còn không có, có phải hay không?”
Ngay cả bên trong một phong thư dài của Liên lão gia tử, cũng không đề cập qua chuyện này.
“Phải.” Trương thị gật đầu đáp, “Vừa nói như vậy xong. Không bao lâuđã có tin. Trước trước sau sau mới có bao nhiêu ngày đâu, hôn sự nàyquyết định nhanh như vậy, ngày thành thân cũng mau. Không phải nói quanlại người ta có nhiều quy định sao, mẹ cũng không quá hiểu chuyện này.”
” Quy củ bên Thái Thương, không giống với chúng ta bên này.” Liên Thủ Tín nói, “Nói sau thì chuyện này, cũng không có lệ. Có chậm. Cũng cómau. Mẹ không phải vẫn nóng lòng hôn sự của Tú Nhi sao?”
“Vậy cũng phải, chỉ cần mọi người nhìn thấy được, thì những vật khácđều có thể làm nhanh. Đồ cưới của Tú nhi. Bà nội bọn nhỏ đã chuẩn bị mấy năm rồi, gì gì đó chắc là đã có sẵn . Đối phương lại là quan lại, giađình điều kiện tốt, thì đồ vật cũng có thể đã có sẵn , cho dù hiện tạichuẩn bị, người ta chuẩn bị cũng mau.”
“Xem ra ông nội và bà nội đi theo là đúng rồi.” Liên Mạn Nhi liềncười, “Những thứ khác không nói, hiện tại mới có bao lâu a. Hôn sự củalão cô đã được. Còn là nhà quan lại người ta, nếu ở với chúng ta nơinày, sợ là khó khăn.”
Quan huyện không bằng người quản lý trực tiếp. Liên Tú nhi là muộimuội của Huyện thừa, ở Thái Thương và ở Tam Thập Lý doanh tử, sức nặngsẽ không giống nhau .
Liên Tú nhi phải thành hôn, muốn mọi người đều đi qua đó, đây là mộtchuyện lớn. Chờ Liên Thủ Lễ tan việc trở lại, người của hai nhà Liên Thủ Tín, Liên Thủ Lễ sẽ gom lại cùng nhau thương lượng.
Muốn người nào đi đây?
“Cái này không giống như ở gần bên cạnh, cách nhà xa như vậy. . . . . .” Liên Thủ Lễ liền rầu rỉ. Mọi người có mặt ở đây, địa phương đi xanhất, cũng chỉ đến huyện Cẩm Dương. Còn đi cách phủ thành hơn trăm dặm,bọn họ cho tới bây giờ thậm chí cũng không có nghĩ tới.
“Vậy thì cứ làm như lúc Tú Nga tẩu xuống sữa đi. Ta chuẩn bị Lễ, để cho người ta đưa qua?” Liên Diệp nhi liền nói.
Nhà Triệu Văn Tài ở Trấn trên, người sai đi tặng quà xuống sữa cho Triệu Tú Nga vẫn chưa đi.
Bởi vậy thể thấy được, phong thư này của Liên lão gia tử tới gấp nhưthế nào, cũng có thể nói là ông gửi thư dồn dập, Liên Mạn Nhi nghĩ.
Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín liếc nhau một cái.
“Cái này nếu ta không có người đi. Sợ là. . . . . .” câu tiếp theo không cần phải nói ra khỏi miệng, mọi người cũng hiểu.
Xuống sữa cho Triệu Tú Nga mọi người đi hay không, không sao, nhưnglà Liên Tú nhi xuất giá, nếu như bọn họ không đi, vậy Liên lão gia tửcùng Chu thị bên kia, sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
Liên Mạn Nhi cơ hồ là có thể tưởng tượng được, Chu thị sẽ nảy sinh ác độc như thế nào, thống mạ bọn họ ra sao.
Còn nếu dựa theo lẽ thường mà nói, muội muội xuất giá, làm ca catrong nhà hẳn là người phải đi. Dĩ nhiên, đó là gia đình người ta quanhệ bình thường, người nhà quan hệ thật tốt.
“Tất cả đều đi thì không được. Trong nhà không thể không người quản,chỉ đi hai người thôi, rồi tâm ý của ta đưa ra.” Liên Thủ Tín suy nghĩmột chút, liền nói.
Liên Thủ Lễ gật đầu.
Trương thị cũng không nói cái gì. Trương thị hiền lành, bất kể thếnào, thì bản tính hiền lành này của nàng cũng không có thay đổi. Đây làphúc khí của Liên Thủ Tín.
Vậy thì do ai đi đây?
Người hai nhà nhìn nhau một cái, từ trên mặt của mọi người, bọn họ đều hiểu , . . . . . . Không ai muốn đi.
Thương lượng hồi lâu, cũng không có nhân tuyển tốt. Vốn là Liên ThủLễ cùng Liên Thủ Tín, chỉ cần một người đi là được. Nhưng mà Liên Thủ Lễ không muốn đi, Liên Thủ Tín vừa nghĩ tới Trương thị và bọn nhỏ đềukhông đi, chỉ một mình hắn, rời nhà đi vài trăm dặm , còn phải một mìnhđối mặt với Liên lão gia tử và Chu thị, nhất là Chu thị, nên hắn cũngkhông muốn.
Không phải là chuyện muốn hay không, Liên Thủ Lễ đã không đi, vậy thì hắn phải đi rồi.
“Nếu không, để ta đi đi.” Liên Thủ Tín nói.
“Cha bọn nhỏ, nếu chàng đi, cái viện rộng này của chúng ta, còn cóchuyện ở cửa hàng. . . . . . , những thứ này không có đàn ông ứng phó,cũng không được.” Trương thị liền nói, “Nếu không, để ta và Tam tẩu đi.”
“Vậy cũng được.” Triệu thị đáp, bất quá nhìn nét mặt của nàng rõ ràng là không muốn đi.
Nhưng chỉ để cho Trương thị cùng Triệu thị đi hơn vài trăm dặm ,không có nam nhân theo, sẽ làm cho người ta không quá yên tâm. Ngũ langvà tiểu Thất còn phải đi học, hơn nữa hai người bọn họ tuổi cũng cònnhỏ.
Lúc này Ngô Vương thị mang theo Ngô Gia Ngọc tới cửa, đã giúp bọn hắn giải quyết cái vấn đề khó khăn này.
Vừa lúc hai ngày này, ở trấn trên có một thương đội sắp đi phủ HàGian, sẽ đi ngang qua Thái Thương. Cùng ở chung đường với nhà Ngô GiaHưng, chỉ cách họ bốn căn nhà, có một hộ họ Lục. Gia đình này có mộ tiệm tạp hóa lớn, còn mở ra một xưởng làm miến, lần này họ sẽ đi theo thương đội phủ Hà Gian đưa một số hàng, trở lại tiện thể mang hàng hóa ở bênkia về bán.
“Nhà hắn có một chiếc xe ngựa, rất rộng rãi, ngồi ba bốn người cũngkhông thành vấn đề, có đôi khi cũng để bốc xếp hàng hóa. Để ta đi nóivới bọn họ một chút, nếu như bọn họ đồng ý đi một chuyến, vậy các ngươingười nào đi cùng cũng bảo đảm có thể yên tâm.” Ngô Vương thị liền nói,“Chúng ta đều là hương lý hương thân, chúng ta ở trên cùng một con đường quan hệ thân thiết . Những năm này, ta đều thấy, nhà bọn họ rất đànghoàng, đáng tin. Nên ta mới dám bảo đảm cho bọn họ.”
Ngô Vương thị trở về trấn trên tìm người Lục gia nói chuyện này, vừa nói đã được.
Lục gia lần này vốn là tính toán sẽ đi hai cỗ xe ngựa, một chiếc làLục gia đánh xe, một … cỗ xe khác là mướn phu xe. Hiện tại, cỗ xe cònlại trong nhà cũng mang theo, người đánh xe chính là lão Nhị Lục gia.
Lần này thương đội, có tất cả gần hai mươi cỗ xe ngựa. Con đườngnày, cũng là các huynh đệ của Lục gia đã đi quen . Huynh đệ Lục gia đang ở trấn Thanh Dương, hơi có chút gia nghiệp, lại cùng Ngô gia có quan hệ tốt. Cho nên, lần này cố ý để cho đứa con thứ hai đánh xe cho Trươngthị.
Trong nhà Liên Mạn Nhi liền chuẩn bị một bàn thức ăn, mời người củaNgô gia cùng Lục gia đến ăn cơm. Vừa gặp ngồi xuống một đàm đạo, thì racũng không phải là người ngoài.
Thư của Liên lão gia tử gửi, có một lần chính là người của Lục gia đưa tới.
Người của Lục gia và Trương Thanh Sơn thì ra lúc buôn bán ngựa, quen biết đã lâu.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh đưa mắt nhìn, thấy Lục gia cùng hai huynh đệkia tướng mạo đoan chánh, cử chỉ đang khi nói chuyện đều chững chạc,chính phái, nếu đi theo cũng yên tâm.
Có xe ngựa Lục gia, đoạn đường đến Thái Thương, thì sự an toàn sẽkhông có vấn đề. Triệu thị liền ấp a ấp úng , hơi lộ ra chút không muốnđi.
“Mẹ, con đi theo mẹ là được rồi .” Liên Mạn Nhi liền nói. Vừa lúcnàng còn lo lắng việc Trương thị đi, bên cạnh lại không có người, có thể bị Chu thị trút giận.
“Con sẽ thương lượng với tiên sinh, xin vài ngày nghỉ ở tư thục.” Ngũ lang liền nói, “Có con đi theo, trên đường tiện hơn . Nếu trễ nãi khóahọc, khi trở lại sẽ nhờ Lỗ tiên sinh giúp con bổ sung.”
Ngũ lang hiển nhiên là đã suy nghĩ cặn kẽ, hơn nữa đã sắp xếp xong xuôi.
“Con cũng đi.” Tiểu Thất liền nói.
Người một nhà thương lượng một phen, quyết định Trương thị mang theoLiên Mạn Nhi, Ngũ lang cùng tiểu Thất bốn người đi. Lý thị và Trươngthái Vân tạm thời trước không trở về nhà, ở lại theo Liên Chi Nhi, giúplo liệu chuyện trong nhà. Chờ Trương thị trở lại, các nàng sẽ về nhà.Xưởng dưa chua dĩ nhiên đều giao cho Liên Chi Nhi. Còn việc ở cửa hàngmới, có Liên Thủ Tín, còn có Triệu thị và Liên Diệp nhi giúp đỡ, mọi thứ cũng sẽ thỏa đáng .
“Qùa cưới này, ta nên chuẩn bị gì?” Trương thị liền cùng Liên Thủ Tín thương lượng, “Cái này nếu chuẩn bị ít, bà nội bọn nhỏ sẽ tức giận.”
“Ta hiểu cái này, nàng cứ xem rồi chuẩn bị thôi.” Liên Thủ Tín để cho Trương thị làm chủ.
Trương thị cũng có chút rầu rỉ.
“Mẹ, chuyện này có gì phải buồn . Bà nội tặng lễ cho chúng ta là đốtđáy nồi (*),chúng ta cũng dựa theo tiêu chuẩn đó mà chuẩn bị.” Liên Mạn Nhi liền nói,, “Ta còn phải lo lắng nhà mẹ đẻ Tam bá mẫu. Cha ta và tatam bá, cùng lão cô đều là huynh muội, hai nhà chúng ta tốt nhất là lễgiống nhau.”
(*) là một tập tục dọn nhà của người phương bắc, theo thời gian nó mang ý nghĩa kéo lại quan hệ của hương thân, thành lập tình cảm vớiláng giềng. Lúc trước Chu thị tặng quà rách nát cho nhà Liên Mạn Nhi,nói quà là chuyện nhỏ, quan trọng là tấm lòng. Nên Mạn Nhi bảo Trươngthị cũng làm thế
Trương thị liền hỏi Triệu thị chuẩn bị quà cưới gì cho Liên Tú Nhi.
Triệu thị cũng đang rầu rĩ, trước đã phải mang ra một phần đưa choTriệu Tú Nga, còn chưa được thở thoải mái, đã phải đưa quà cưới cho Liên Tú Nhi. Ba người nhà nàng hiện tại đều có thu vào, cũng không tiêu dùng gì, nhưng muốn chuẩn bị lễ, vẫn cảm thấy có chút khó khăn.
“Ta cùng cha Diệp Nhi đã thương lượng rồi, tính ở trấn trên mua một đôi bao gối lụa, lại… Thêm hai cái chăn.” Triệu thị nói.
“Mẹ, ta liền chiếu theo Tam bá mẫu đi.” Liên Mạn Nhi nói. Lễ này củaTriệu thị, ở quan hệ giữa các hộ nông dân người ta, xem như đã rất thểdiện, lễ tặng cũng giá trị mấy trăm tiền.
Mặc dù là nói như thế này, nhưng thời điểm cuối cùng chân chính chuẩn bị lễ, vẫn là thêm một ít, trừ bỏ một đôi bao gối và hai cái chăn cùngTriệu thị giống nhau như đúc ra, mặt khác còn chuẩn bị hai cây vải.
“Nhà Tam bá không ai đi, chúng ta lại đi tới mấy người.” Trương thị nói.
Hôm nay, mấy mẹ con thu thập xong, ngồi an vị lên xe ngựa, chạy thẳng đến Phủ Hà Gian. Liên Mạn Nhi có chút chờ mong, nàng muốn biết, Liên Tú Nhi rốt cuộc gả cho cái dạng gia đình gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.