Edit: Nguyệt“Ah?” Trầm Lục nghe Liên Mạn Nhi nói xong, không khỏi nhìn lại, haimắt chăm chú cẩn thận đánh giá vẻ mặt nàng. “Mạn Nhi, lời này của ngươilà thật? Ngươi không tiếc sao?”
Nàng cho rằng nói như thế thì hắn sẽ không nhận ra ánh mắt sáng lênkhi nhìn thấy vàng lúc nãy của nàng sao? Sao chỉ nhìn một hồi, chạm cònchưa chạm liền có thể đành lòng đưa lại vàng cho hắn. Trầm Lục nhìn chăm chú Liên Mạn Nhi, tựa hồ không muốn bỏ qua chút biến hóa nào trên mặtnàng.
“Lục Gia, chuyện lớn như vậy, sao ta có thể tùy tiện nói bừa đượcchứ. Đương nhiên là thật rồi.” So với trân châu còn thật hơn. Liên MạnNhi nghiêm mặt lại nói. Một cái cổng chào được ngự ban là vinh quangcùng sự đảm bảo mà bao nhiêu tiền cũng không thể mua được. Về phần tiền bạc, lấy trụ cột nhà nàng hiện nay, không lo không kiếm được. Một ngànlượng bạc, nhiều nhất hai năm nàng sẽ lại kiếm được đến tay.
Hoàng Đế và Trầm Lục đối với nàng ban thưởng hào phóng như vậy nàng cũng sẽ hồi báo lại như thế.
Muốn phổ biến cách trồng trột của cây ngô nhất định sẽ tốn không íttiền. Nàng đem trăm lượng hoàng kim tặng lại vừa là chuyện tốt đối vớiđất nước và dân chúng, đồng thời Trầm Lục và Hoàng Đế sẽ nợ nhân tìnhcủa nàng.
Trên thế giới này, thứ gì quan trọng nhất? Tuyệt đối không phải làkim ngân, hay quyền lực, theo nàng ở bất cứ niên đại nào, chỉ cần có con người, thứ quý trọng nhất sẽ là nhân tình.
Trầm Lục thấy Liên Mạn Nhi thật sự muốn đem hoàng kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752982/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.