Liên Mạn Nhi vui mừng khôn xiết, vừa rồi nhìn thái độ của Trầm Lục,nàng còn tưởng rằng tối thiểu Trầm Lục chỉ đáp ứng 50% yêu cầu của nàng. Dù sao, muốn đẩy mạnh phát triển cây ngô, nói miệng chỉ sợ không được,làm khẩu phần lương thực, làm quân lương, làm thức ăn gia súc cho chiếnmã, hoặc là làm các món ăn tinh tế, những thứ này phải có người tiênphong. Mà một khi cây ngô được mở rộng, hạt giống là tối quan trọngnhất. Muốn mở rộng ở đâu, mở rộng như thế nào, đừng nói Liên Mạn Nhinàng, ngay cả là Trầm Lục, đều chưa hẳn có quyền lực cao nhất để quyếtđịnh.
Liên Mạn Nhi thậm chí chuẩn bị tư tưởng, Trầm Lục cái gì cũng đều không lưu lại cho nàng đấy.
Kết quả Trầm Lục không chỉ hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của nàng, còn đáp ứng thêm lưu lại 300 cân hạt ngô lương thực cho nàng.
Trở lại bên trong cửu hàng, Trầm Lục phân phó người thu thập mọi thứ. Trương Thiên Hộ ở bên kia chuyển ngô lên xe ngựa, không cần Trầm Lụcphân phó đáp ứng lưu lại ngô cho Liên Mạn Nhi như thế nào, Trương ThiênHộ đều để lại số ngô mà Thẩm Lục đã nói cho Liên Mạn Nhi. Mặt khác,Trương Thiên Hộ còn mang thêm mấy xe chở thân cây ngô.
Sắc trời không còn sớm, Trầm Lục mang người vội vàng mà thẳng bước đi, thậm chí Trầm Khiêm cũng chỉ kịp cùng Liên Mạn Nhi nói hai câu, đãbị bọn sai vặt ôm lên xe ngựa.
Mọi người đi rồi, một nhà Liên Mạn Nhi lại trở lại sân phơi lần nữa.
“Hơn một vạn cân, những năm trồng hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752977/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.