Vì Trầm hoàng hậu xây miếu và lâm viên, đã chiếm dụng hai đỉnh núi,cùng một miếng đất lớn. Hai ngọn núi cùng đất này, có một bộ phận vốn là sản nghiệp Thẩm gia, mà một ít khác, thì lại vô chủ.
Đất hoang sở dĩ không có bị khai khẩn, bởi vì đại bộ phận là núi, không thích hợp gieo trồng cây lương thực.
Nhà Liên Mạn Nhi muốn mua núi, là thuộc loại đất hoang. Nhưng mà vìgần công trường xây cất, cho nên nếu muốn mua, phải được người Thẩm giađồng ý.
Lão Hoàng chạy trước chạy sau, không vài ngày, đã đem chuyện này làm xong.
Đất vườn từ chân núi quanh miếu trở đi, có thể tùy ý nhà Liên Mạn Nhi mua.
Nhà Liên Mạn Nhi dứt khoác đem khoảng đất hoang xung quanh miếu cùngmột vùng núi lớn kéo dài cho đến giáp với đất nhà Vạn gia ở phía Tây đều mua lại. Lấy cha con Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng làm người trunggian, thời điểm đo đạc cùng ký văn thư, còn mời người huyện nha đến làmchứng kiến.
Nghiêm chỉnh đo đạt, tổng cộng là sáu mươi tám mẫu. Bởi vì là đất vànúi hoang, giá cả rẻ vô cùng, mỗi một mẫu chỉ hai lượng bạc. Hơn nữa kývăn thư, nộp thuế ngân đổi khế ước đỏ, cho những người liên quan mộtchút, cùng phí dụng đặt mua tiệc rượu, tổng cộng cũng chỉ một trăm nămmươi hai lượng bạc, nhà Liên Mạn Nhi cũng không tốn sức lực gì nhiều,hết thảy đều có người giúp bọn hắn làm ổn thoả, trong cái hộp gỗ nhỏ của Liên Mạn Nhi, lại có thêm khế đất.
Cũng có người trong thôn, ở sau lưng chê cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752971/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.