Editor: LeticiaMuốn viết công văn, vốn chỉ cần những người này làm nhân chứng cũngđược rồi, nhưng vì là sự tình trong thôn, nên Liên Thủ Tín cảm thấy vẫncần mời mọi người ở trong thôn, hàng xóm, cùng mấy thôn lão, còn có trụtrì Thiện Xa trong miếu đầu thôn đều được mời đến. Muốn nhiều người làm chứng như vậy, có thể thấy được trong tiềm thức hắn bị sợ hãi lớn. Lúc này, mọi người vây xem ở bên ngoài cũng chưa giải tán, thấy nóilà muốn mời người, có người nhiệt tâm hỗ trợ làm chân chạy. Mấy vị nàyđều ở trong thôn, thậm chí có người còn đang ở trong đám người vây xem,bởi vậy, chỉ trong chốc lát đều đến đông đủ. Chấp bút viết công văn, cũng không cần phiền toái người khác, liềnnhờ Vũ chưởng quỹ. Liên Mạn Nhi bọn hắn cùng Vũ chưởng quỹ lui tới rấtnhiều, biết rõ Vũ chưởng quỹ ghi chữ rất đẹp, hơn nữa chọn lọc từ cũngtốt. Bên này chuẩn bị bàn, giấy bút, mấy người Vương Ấu Hằng, Vương cửnhân thì nói chuyện phiếm. Vương gia có người mới vào làm quan, mọingười liền hướng tới hai chú cháu chúc mừng. “Bởi vì chuyện sản lượng dưa tăng cao, Đại ca cùng một vị thúc phụkhác đều được ân huệ thăng quan. Ta hôm nay đến nhà thúc, ý định cùngthúc thương lượng, lúc nào thì cả nhà hồi thị trấn để đi chúc mừng.Đúng lúc gặp chuyện này…” Vương Ấu Hằng mỉm cười nói. Vương cử nhân mỉm cười gật đầu. “Gia huynh làm nghề y nhiều năm, kết rất nhiều thiện duyên. Lần này, chính là dựa vào thiện duyên của gia huynh.” Vương cử nhân đây là nói lai lịch, cũng ám chỉ bánh ít đi, bánh quy lại với nhà Liên Thủ Tín . “Việc này kỳ thật nhờ Liên Tứ thúc. Muốn nói công lao, hẳn là Liên Tứ thúc có công lao lớn nhất. Nếu không có Liên Tứ thúc đem khoai langgieo xuống, ban đầu khoai lang là đồ ăn mới lạ, thì hôm nay cũng khôngcó phần công lao này. Đáng tiếc trên người Liên Tứ thúc không có côngdanh, Ngũ Lang cùng tiểu Thất vừa mới nhập học, niên kỷ lại nhỏ. Muốnthúc đẩy ân huệ này..” Ngón tay Vương Ấu Hằng nhẹ nhàng gõ lên chén trà, chỉ nói rõ ràng hơn chút ít. Trong phòng mọi người có chút bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt không tự chủ nhìn vào trên người Liên Thủ Nhân. “… Ta cái này… giám sinh cùng chức quan này, là nhờ quan hệ thông gia với họ Tống đấy, đã sớm có kế hoạch rồi, hôm nay rốt cục mới thật rơixuống.” Liên Thủ Nhân vội vàng ho hai tiếng, nói ra. Mọi người cũng gật đầu, đều khen Liên Thủ Nhân kết được quan hệ thông gia tốt, rồi nói tiếp sang chuyện khác. Bàn giấy bút đều chuẩn bị ổn thỏa, Vũ chưởng quỹ viết, phải viết nhưthế nào, đương nhiên phải hỏi Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Tín. LiênThủ Tín rất kiên quyết, nhất định phải đem tất cả đồ vật được phân rakhi ở riêng làm chi phí dưỡng lão cho Liên lão gia tử cùng Chu thị. Vũ chưởng quỹ từ tình hình thực tế viết ra, sau đó lại ngẩng đầu hỏi Liên lão gia tử. “Lão gia tử còn có những yêu cầu khác không?” “Không có.” Mọi người nhìn trừng trừng như vậy, trong nội tâm Liênlão gia tử cũng không biết làm sao.”… Những năm này, một nhà lão Tứ đềukhổ sở. Vốn định…ai, không nói nữa. Lão Tứ ở riêng về sau, lập nên gianghiệp, đều là tự nhà hắn lập nên, chúng ta bận rộn cũng không giúp được gì. Chúng ta còn có thể đi lại, sao phải cần nuôi dưỡng chứ? Lão Tứ hắn hiếu tâm như thế, chúng ta cũng cảm thấy đủ rồi.” Vũ chưởng quỹ lại viết thêm vài nét bút vào công văn, sau đó đem công văn đưa cho Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín cùng những người tới làmchứng nhìn qua. Vũ chưởng quỹ viết tuyệt không mơ hồ. Chỉ ra Liên ThủTín đã tận hiếu hết mức có thể rồi. Nhưng hắn lại có thể tìm từ uyểnchuyển, giữ thể diện cho Liên gia. Mọi người thấy qua, đều gật đầu. Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín, tính cả Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ. Còn có một nhóm người làm chứng đều lăn dấu vân tay vàocông văn. “Cái này, có nên đưa cho lão thái thái qua xem qua không?” Vũ chưởngquỹ lại nói, “Lão thái thái nếu có yêu cầu gì, tiện thể cũng có thể nóira, nhiều người ở đây như vậy, thế nào cũng có thể để cho lão thái tháihài lòng.” Mặt Liên lão gia tử nhìn không được tốt lắm, ông đã nói rất nhiềulần, cái nhà này là ông làm chủ, nhưng mà mọi người lại không tin ông. “Nàng thì hiểu cái cái gì, chỉ biết càn quấy. Việc này cứ quyết định như vậy đi.” Liên lão gia tử nói. “Vẫn nên cùng mẹ con nói một tiếng a.” Liên Thủ Tín nói. Công văn giao cho Liên Thủ Nhân, để cho hắn đưa cho Chu thị xem qua. “Nếu lão thái thái có cái gì yêu cầu, nhân tiện đề ra. Nếu đã hàilòng, vậy thì cũng lăn dấu vân tay trên công văn một cái a.” Mọi ngườinhao nhao nói. Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, chuyện này, giao cho Liên Thủ Nhân đilàm. Liên Thủ Nhân muốn bảo tồn mặt mũi, thuận lợi đi nhậm chức, hắnkhông thể để cho Chu thị lại náo loạn nữa, còn phải để cho Chu thị lăndấu vân tay. Với tư cách là con trai trưởng, Liên Thủ Nhân không có cách nào từchối, hắn cầm công văn đi ra ngoài, rất nhanh đã quay lại, Chu thị đã ấn dấu vân tay. Quả nhiên, vẫn là Liên Thủ Nhân nói thì Chu thị sẽ nghe theo a. Liên Mạn Nhi thầm nghĩ. “Lão thái thái là người biết chuyện, nghe lời con trai trưởng.” Lão Kim ha ha cười, nói thêm một câu. Lời này thật sự rất có ý tứ rồi, trong nhà phần lớn mọi người cũng nhịn không được đều khẽ cười. “Cha, cha đứng ngẩn người ra đấy làm gì. Công văn này, chúng ta cũngphải ghi một bản.” Liên Diệp Nhi vẫn ghé vào đứng ở cửa ra vào, nàng sợLiên Thủ Lễ lại bị xem nhẹ, vội vàng chạy vào, lôi kéo ống tay áo LiênThủ Lễ, sốt ruột nói. Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín khác. Liên Thủ Tín sớm phân đi ra gầnmột năm, hiện tại chính mình có nhà, có vườn, nhưng Liên Thủ Lễ nếu nhưbuông tha cho gia sản được phân khi ở riêng, lập tức hắn sẽ mình khôngđi ra ở riêng rồi. “Lão Tam thì miễn đi, hắn không giống như nhà lão Tứ.” Liên lão gia tử nói. “Ông nội, cha cháu cùng Tứ thúc giống nhau, đều là con của ngài. Tứthúc cho, chúng cháu cũng cho. Hiện tại phải ở túp lều chúng cháu cũngnguyện ý.” Liên Diệp Nhi vội vàng nói. Liên lão gia tử lập tức nghẹn lời. “Cha, cha vì con cùng mẹ con mà nghĩ lại a. Chúng ta cũng phải nghĩđến cuộc sống sau này. Nếu chúng ta bỏ lỡ hôm nay, về sau lại rơi vàotrong tay của nội, lúc đó làm gì có người giúp chúng ta nói chuyện.”Liên Diệp Nhi lôi kéo góc áo Liên Thủ Lễ, ô ô khóc lên. Liên Diệp Nhi nói cũng không nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng lặng ngắt như tờ. Tay Liên lão gia tử run run. “Lão Tam, đệ dạy dỗ hài tử như thế nào vậy. Đệ nghe đi, nàng nóinhững lời súc sinh gì đấy, đây là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng a.Diệp Nhi, ta hỏi cháu một chút, những lời này của cháu là cháu học đượctừ đâu?” Liên Thủ Nhân lập tức cả giận nói. Trong lòng của hắn nhẫn nhịn một bụng hỏa, không dám phát tác vớingười một nhà Liên Thủ Tín, nhưng đối với nhà Liên Thủ Lễ thì hắn vẫndám đấy. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe thấy, nhịn không được âm thầm cười lạnh. Tốt một cái Liên Thủ Nhân, dám nói lời ám chỉ, đây là trông cậy vàomượn từ bắt lấy bím tóc của Liên Diệp Nhi, kéo theo nhà bọn nàng ra.Người nào không biết, gần đây Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín thân nhau,Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi hầu như ở tiệm bánh bao Liên ký. Liên Thủ Nhân, hắn đây là muốn nắm quả hồng mềm, muốn từ trên ngườiLiên Thủ Lễ, Liên Diệp Nhi phát tác, thậm chí, còn muốn mượn cơ hội nàylật bàn a. “Cái gì mà đen với đỏ, cháu không có đọc qua sách, cháu không biết.Những lời này, cháu chính là học từ Đại bá đấy.” Liên Diệp Nhi cũngkhông bị Liên Thủ Nhân hù sợ, hiện tại trong lòng nghĩ Liên Diệp Nhinàng cũng có chỗ dựa vào rồi. Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi đều đã đáp ứng, lần này nhất định sẽ giúp nàng. Có người hỗ trợ, chính mình đương nhiên càng phải thêm chút sức. Muốn lợi dụng nàng đả kích người đối tốt với nàng, mơ tưởng. Liên Diệp Nhinàng tuổi không lớn lắm, nhưng nàng biết rõ tốt xấu. Hơn nữa, từ ngày đánh Tứ Lang, Liên Diệp Nhi đã biết rõ. Nàng khôngđược như Liên Mạn Nhi, cha nương của nàng so với cha nương của Liên MạnNhi thì mềm yếu hơn, Liên Mạn Nhi có tỷ tỷ và hai huynh đệ giúp đỡ, chanương nàng chỉ sinh được một mình nàng. Nhà Liên Mạn Nhi bây giờ làngười đã có thân phận, nhưng nhà nàng vẫn chỉ là hộ nông dân bìnhthường. Nàng không cố kỵ nhiều như Liên Mạn Nhi, hơn nữa nàng cũng không thể cố kỵ, nếu cố kỵ, thì có thể bị ức hiếp cả đời. “Vay nặng lãi gả khuê nữ, chính mình thì trốn trong thành hưởng phúc, lại để cho ông nội cùng cả nhà mọi người, còn có nhà Tứ thúc đã ra ởriêng phải thay bá trả nợ, làm cho ông nội thiếu chút nữa tức chết,không phải Đại bá làm sao? Ông nội mang bọn cháu đi ra đồng làm việc,còn bá ở nhà ngủ ngon! Ở trên thị trấn bá lén mua phòng ốc, thuê ngườilàm, để cho ông nội cùng chúng cháu xuất tiền cho bá!” Liên Diệp Nhi chỉ vào Liên Thủ Nhân, bùm bùm mà quở trách, “Bá ở sau lưng còn nói cùngĐại thẩm, nếu cùng sống một chỗ với ông nội và bà nội thì như là rơixuống vực thẳm rồi, lúc nào có thể đi nhậm chức thì cố gắng vơ vét hết tiền đi rồi ném mọi người ở nhà thì mới tốt.” Trong phòng mọi người trợn mắt há hốc mồm. Liên lão gia tử thì mặt xám như tro. Liên Thủ Nhân thẹn quá hoá giận, giận dữ nhảy dựng lên, làm bộ muốn đánh Liên Diệp Nhi. “Nói bậy, chỉ biết nói bậy nói bạ. Ngươi cái đồ tiểu nha đầu ngỗ nghịch” Một phòng đầy người, đương nhiên không thể nhìn Liên Thủ Nhân đi đánh một đứa bé, đã có người tới kéo Liên Thủ Nhân ra rồi. “Cháu chỉ mới nói vài việc, còn có nhiều nữa cơ.” Liên Diệp Nhi trốn ở sau lưng Liên Thủ Lễ, tim thùng thùng nhảy lên, tiếng nói chuyện cóchút phát run rồi. Nàng không phải sợ mà là kích động đấy. “Cha, cứ chiếu theo lão Tứ cũng ghi một phần công văn cho con a.”Liên Thủ Lễ cúi đầu nhìn Liên Diệp Nhi, lại liếc ra ngoài cửa, đã nhìnthấy Triệu thị nước mắt lưng tròng đứng ở đó. Liên Thủ Lễ trung thực, chất phác, nhưng hắn cũng không ngốc. Hiệntại trên mặt của hắn, so Liên Thủ Tín thì còn có nhiều vết cào rướm máuhơn. Trong nội tâm Liên Thủ Lễ cũng hiểu rõ, nhà hắn không có thu nhậpnhư nhà Liên Thủ Tín, lại cũng không có chỗ dựa vào như nhà Liên ThủTín. Vừa rồi Liên Diệp Nhi nói như vậy đã đắc tội Chu thị, Liên lão giatử, Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị. Hôm nay nếu không làm rõ ràng, về sau đứa nhỏ Liên Diệp Nhi này sẽ bị chịu khổ. Đương nhiên, hắn và Triệu thịcũng đừng nghĩ sống tốt. Mình không ra ở riêng, nhưng nhẹ nhàng sung sướng, về sau chỉ làm vì ba người nhà mình. “Cũng ghi công văn cho lão Tam a.” Liên lão gia tử ngồi ở trên giường gạch, có chút uể oải mà đáp. “Đồng ngôn vô kỵ, ngươi là người đọc sách, tội gì cùng một tiểu nhađầu không biết chữ chấp nhặt chứ.” Đã có người khuyên Liên Thủ Nhân. Mọi người đều cùng gật đầu, nhưng thái độ có chút qua loa. Phẩm hạnh Liên Thủ Nhân như thế nào, coi như là mọi người đều nhìn rõ ràng rồi. Người như vậy thì không nên kết giao, nhưng dù sao hắn cũngsắp đi làm quan, cho nên cũng không có người muốn đắc tội trước mặthắn. Đương nhiên, lão Kim là ngoại lệ. Vũ chưởng quỹ lại nhấc bút, viết một phần công văn giống như đúc cho Liên Thủ Lễ, sau đó giao cho Liên lão gia tử xem qua. “Cái khác ta đều không có gì để nói, ” Liên lão gia tử nhìn công văn, chậm rãi nói, “Nhưng phải thêm một điều, lão Tứ phải đáp ứng, mặc kệthế nào, về sau đều phải chiếu cố Tam ca của hắn.” “Lão Tứ đáp ứng điều kiện này, ta sẽ lăn dấu vân tay.” Liên lão gia tử ngẩng đầu nhìn mọi người nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]