Trương thị nghe Liên Mạn Nhi nói, nghĩ nghĩ, sắc mặt cũng biến không tốt.
“Ta vốn nghĩ, các con cũng đi thăm Tống gia một lần, người ta Tốnggia lão thái thái chiêu đãi các con cũng không tệ. Nàng không phải muốnđi thị trấn ư, ta mới rồi còn định chuẩn bị khoai lang gì đấy, cho nàngmang đi qua, thể hiện ta một phần tâm ý, cũng cho nàng và Hoa Nhi có thể diện.”
“Mẹ, cho dù con muốn cho Tống gia gì đó, chính mình sẽ đi ah. Nếuthẩm ấy là người tốt, con không có gì để nói. Nhưng thẩm ấy không phải.” Liên Mạn Nhi lên tiếng, đồng thời trong lòng nghĩ, Trương thị nhiệttâm, nhưng vô tâm nhãn, người ta hơi làm bộ cười cười, nàng liền coingười ta thành tri kỷ.
“Ai, ta chính là vô tâm nhãn như vậy. Thấy người ta hơi tốt một chút, ta liền quên chuyện cũ, là một mảnh nhiệt tâm.” Trương thị thở dài,sống nhiều năm như vậy, nàng biết mình là người thế nào, trong lòng cũng rõ ràng.
“Được, đại thẩm người này, ta về sau vẫn là cách nàng xa một chút. Từ từ sống qua ngày không được sao, cả ngày quanh co lòng vòng. Hại ngườikhác, chính mình có thể đạt được lợi ích gì? Người với người thật khônggiống nhau.”
“Mẹ chỉ nhớ kỹ thẩm ấy là loại người nào, gặp phải chuyện gì, trong lòng tỉnh táo chút là được.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Ăn cơm tối xong, Trương thị vừa dọn dẹp hoàn tất, Cổ thị liền cườitủm tỉm đứng ở cửa. Vừa vào cửa, liền nói Liên Hoa Nhi và Tống gia, lạikhen Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi mấy lần.
Cổ thị khéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752943/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.