Edit: Tiểu TuyềnChu thị đập đôi đũa xuống xong, đồng thời mặt cũng trầm xuống. Bà trừng mắt nhìn về phía Liên Thủ Tín.
“Ăn cơm, ăn cơm.” Liên lão gia tử cảm thấy được cảm xúc của Chu thị,lập tức mở miệng nói, “Cầm chén , gắp cho mẹ con một ít sủi cảo. LãoTứ, cha sẽ không giữ con lại. Con mau trở về ăn cơm đi.”
Liên lão gia tử hướng Liên Thủ Tín phất phất tay, ý là để cho Liên Thủ Tín đi nhanh lên.
Liên Thủ Tín dĩ nhiên hiểu, nhanh chóng cất bước đi ra phía ngoài.
“Cho ta sủi cảo gì chứ?” Không đợi Liên Thủ Tín ra khỏi cửa, Chu thịđã ngăn ở cửa mà mắng lên, “Ta đối với người ta có công lao gì, ta làmgì có mặt mũi ăn sủi cảo nhà người ta. Từ trong ruột ta bò ra, uống sữacủa ta, trưởng thành rồi, liền không cần ta nữa, trong đôi mắt của người ta ai mà nhìn nhận ta đâu? Ta là ai là ai chứ? Đi ngay mặt thấy ta, nên cắn răng gọi ta một tiếng. Quay lưng đi, thì trong lòng không biết làmắng ta thành cái gì kia. . . . . . . Vương bát đản, hiện tại trong mắtnó còn có ai hả? . . . . . . Đừng cho ta sủi cảo, cho ta ta liền némdưới đất, ta là lão bất tử , ta không xứng ăn đồ ăn nhà của ngươi. . . . . .”
Vừa mắng, Chu thị vừa ủy khuất, vành mắt cũng đỏ lên.
Liên Mạn Nhi đứng ở cửa nhìn thấy rất rõ ràng, thầm nghĩ, Chu thị như vậy, bản lĩnh khó lường cũng có thể coi là hạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752939/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.