Trương thị đi ra ngoài đã nhìn thấy Chu thị từ phòng trên đi ra vườn.
Chu thị nhìn thấy Liên Tú Nhi ngồi xổm tách lá cây liền đau lòng:“Cũng không có ai lòng dạ độc ác như ngươi a.Tú nhi không phải là congái ruột ngươi hay sao? Trời tối như vậy mà ngươi còn bắt nàng đi táchlá cây.Đây là việc con bé có thể làm sao?”
Cái gọi là tách là cây chính là đem những lá đã to, dài hết cỡ táchra tránh để hao phí dinh dưỡng cho những lá non cần lớn lên.Làm việc này phải ngồi xổm xuống. Mà lá cây cũng ngang tầm đó, trên người, trên mặtđều bị lá cây quẹt qua quẹt lại, trên tay cũng dính dầu lá rơi ra. Dầucây thuốc lá sẽ khiến bàn tay thâm đen, mùi cũng rất khó chịu.
Liên lão gia tử cứng rắn trả lời: “Đều là việc người khác có thể làm được sao Tú nhi lại không thể làm?”
Ký thật là trong lòng Liên lão gia tử cũng đau lòng Liên Tú Nhi đấy.Ông để Liên Tú Nhi làm việc này nhưng chính ông cũng bắt tay vào làmthậm chí còn cố gắng làm nhanh hơn một chút so với bình thường bởi vìchính ông làm được nhiều hơn một chút cũng đỡ cho Liên Tú Nhi bớt việcphải làm đi một chút. Chỉ là lời nói như vậy ông lại không thể nói ravới Chu thị. Mà rõ ràng là Chu thị cũng không hiểu được dụng tâm lươngkhổ của Liên lão gia tử.
Liên Tú Nhi vừa tách lá cây, vừa lấy tay lau nước mắt thành ra dầucây cũng dính lên mặt, lên mắt, mắt nàng càng đỏ hơn, càng khó chịu hơn. Tuy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752927/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.