Edit: Lãnh PhongBeta: SakuraBị Hỉ Bảo ngăn lại, Liên Mạn Nhi không thể không dừng chân.
Hôm nay Hỉ Bảo đeo một cái túi vải, mặc quần áo đỏ sậm, mái tóc đennhánh chải ngược vô cùng lưu loát. Hắn đứng trước Liên Mạn Nhi, tay cầmroi ngựa, mày rậm, đôi mắt to đen kịt nhìn Liên Mạn Nhi không chớp mắt.
Chỉ cần nhìn cái cách hắn ăn mặc lại còn cái tên Hỉ Bảo này cũng cóthể biết rõ trong nhà hắn là bảo bối của mọi người như thế nào rồi.
Liên Mạn Nhi hỏi: “Ngươi gọi ta?”
Thiếu niên nhìn nàng bằng ánh mắt không chút che dấu mang theo hương vị không kiêng nể gì cả.
Hỉ Bảo đáp: “Phải.”.
Liên Mạn Nhi lại hỏi: “Có chuyện gì?” Vừa hỏi xong, nàng cũng có chút hối hận.
“… Cũng không có chuyện gì.” Hỉ Bảo một tay cầm roi ngựa, một tay gãi gãi ót.
“Vậy ta đi về nhà đây, ngươi cũng tranh thủ thời gian về nhà đi, trời sắp mưa đấy.” Liên Mạn Nhi nói xongchuẩn bị bước vượt qua Hỉ Bảo.
Hỉ Bảo giang hai cánh tay, lại ngăn cản Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi híp híp mắt nhìn hắn.
“Cái kia, Mạn Nhi, ngày mai có hội chùa núi Phước Long, ngươi có đi không?” Hỉ Bảo hỏi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi không khỏi khó hiểu, nàng cùng Hỉ Bảo căn bản là khôngquen a. Hình như từ trước đến giờ cũng không có nói chuyện là mấy. Nàngcó đi hội chùa núi Phước Long hay không thì có liên quan gì tới Hỉ Bảo.
Núi Phước Long là một tòa núi lớn gần nhà mẹ đẻ Trương thị. Trên núicó một tòa miếu, hương khói cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752922/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.