Mái hiên tây sương phòng nhà Liên Mạn Nhi, chỗ đối diện với giườnggạch mà Trương Thị cùng Liên Chi Nhi đang ngồi là một tổ chim én lớn hơn hai bàn tay người trưởng thành chụm lại.
Tổ én này nghe nói đã có từ lâu rồi, hiện giờ trong tổ đang có mộtđám chim non vừa nở, chim én bố mẹ đều ra ngoài tìm thức ăn cho chimcon.
Những ngày qua, Liên Mạn Nhi đều thức dậy trong tiếng gáy của gà trống và tiếng kêu ríu rít của chim én.
Mà bây giờ, chim én trong tổ đều kêu to, không phải thanh âm vui mừng thường ngày, cũng không phải kêu đói mà hoảng sợ bởi đang có một sợidây nâu đen bò dọc theo mái hiên, từ từ nhích lại gần tổ én.
“Mẹ, có rắn!” Liên Mạn Nhi lui về phía sau hai bước, hướng vào trong nhà hô to, “Mẹ, rắn muốn ăn chim én nhà chúng ta.”
Người ở Tam Thập Lý doanh tử gọi xà là rắn. Liên tưởng vô cùng sinhđộng, Liên Mạn Nhi cảm thấy gọi như vậy so với gọi là xà gợi hình hơnnhiều.
“Gì?” Trương thị ở trong phòng nghe thấy tiếng la của Liên Mạn Nhi,ngây người một lúc rồi vội vàng xuống giường, cũng không xỏ giày tử tếđã cầm một cây gậy gỗ dài đi ra.
Chim én là loài có ích, mà trong mắt người dân ở Tam Thập Lý doanhtử, chim én là biểu tượng của sự cát tường, tượng trưng cho sự bình yên, thịnh vượng của gia đình. Nếu dưới mái hiên của một gia đình mà một tổchim én cũng không có, như vậy nhất định là gia đình này kém cỏi đến cực hạn, chim én
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752895/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.