Có sáu người đứng ở đầu mảnh đất. LiênMạn Nhi biết được người đứng đầu, đó là lão Kim. Còn lại bốn người, đềulà thanh niên trẻ tuổi cường tráng cao lớn, từ mười tám, mười chín chođến ba mươi tuổi. Còn có một thiếu niên thấp nhất trong đó, xem ra cùnglắm chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.Hán tử chừng ba mươi kia, đang đỡ mộtcái cày. Cái cày kia cơ hồ lớn hơn gấp đôi so với cày nhà Liên Mạn Nhi,kéo cày là hai con la lớn, trong tay thiếu niên đang cầm dây cương. Conla đứng ở kia, tựa hồ có chút không kiên nhẫn, bào chân dương đầu kêuhai tiếng.
Thiếu niên kia miệng quát lớn một tiếng, kéo chặt dây cương một chút, con la mới an tĩnh lại.
Trên vai Lão Kim khoác một áo kép (áo hai lớp),cười hớ hớ đi đến chỗ nhà Liên Mạn Nhi.
“Cha.” Liên Mạn Nhi vội vàng nhìn Liên Thủ Tín, nói cho hắn lão Kim đến đây. “Hình như là tìm ta.”
Liên Thủ Tín ngẩng đầu, thấy tư thế này, vội vàng nghênh đón lão Kim.
“Lão Tứ huynh đệ, đây đều là của đệ?”lão Kim nhiệt tình bắt được tay Liên Thủ Tín, “Đệ nhìn đệ này, không đủngười trồng trọt, sao đệ không nói với lão ca một tiếng. Chỉ dựa vào hai người đệ và em dâu, bọn trẻ còn nhỏ tuổi, thân thể còn chưa trưởngthành, cũng không thể để cho bọn trẻ bị mệt. Không sao, ta dẫn nhóm cháu đến đây, chỉ cần chút thời gian liền làm xong.”
“A, bọn người lão Kim muốn giúp chúng ta gieo trồng? !” Tiếng nói của lão Kim sang sảng, nói chuyện giống như la lên, cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752863/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.