Ads“Sáo liễu?” Trầm Khiêm tiếp nhận sáo liễu, nhìn chằm chằm nóvới vẻ mặt tò mò. Hắn chưa thấy qua vật này, thậm chí nghe cũng chưa từng nghequa. Hắn không biết chơi như thế nào.
Đúng lúc này, Liên Mạn Nhi lại gọt xong một cái sáo liễu nữa.
“Ngươi xem ta này.” Liên Mạn Nhi nói với Trầm Khiêm, “Ngươinhìn ta thử xem, có giống người thổi sáo không?”
Liên Mạn Nhi vừa nói với Trầm Khiêm như vậy, vừa đem sáo liễubỏ vào trong miệng, thổi một tiếng làm mẫu cho Trầm Khiêm. Trầm Khiêm cảm thấyrất thần kỳ, cũng đem sáo liễu bỏ vào trong miệng thổi lên. Tiếng sáo thanhthúy dễ nghe liên tiếp vang lên.
“Chơi thật hay, quá thần kỳ.” Trầm Khiêm cao hứng cái mặt nhỏmập mạp đỏ rần, “Mạn Nhi, ngươi biết thật nhiều.”
Người trong nhà, còn có thân thích lui tới, thậm chí kể cả hạnhân hầu hạ trong nhà, trẻ con cùng tuổi với hắn cũng không ít. Nhưng trong mắtTrầm Khiêm, tất cả bọn họ đều không bằng Liên Mạn Nhi đang ở trước mắt hắn. Cũngkhông phải bởi vì Liên Mạn Nhi hiểu biết nhiều, biết nhiều trò chơi, mà bởi vìcảm giác Liên Mạn Nhi mang lại cho hắn không giống với những người đó.
Những đứa bé kia đối với hắn hoặc là sợ hãi, hoặc là nịnh bợ,hoặc là hâm mộ, hoặc là ghen ghét… đủ loại, thế nhưng khi ở trước mặt hắn, cơ hồđều là một kiểu mặt như nhau. Giống như có một lần Lục ca mua về cho hắn cái mặtnạ, ở bên trên vẽ một khuôn mặt tươi cười, luôn không thay đổi.
Liên Mạn Nhi lại không giống vậy, nàng không sợ hắn, cũngkhông nịnh bợ hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752845/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.