Chương trước
Chương sau
Edit: CoralineBeta: Ly Ly
“Người của phủ Trầm gia…” Liên Mạn Nhi không khỏi yên lặng nhẩm theo một lần.
“Còn không biết người sẽ đến đây là vịnào nhưng nghe nói là đương gia chủ sự.” Lão Hoàng nói xong một câu cuối cùng, liền vội vã đi thẳng. Hắn phải đi an bài việc nghênh đón. Đối với bọn họ mà nói, bất cứ người nào của Trầm gia đến đều là việc đại sự,huống chi người này lại là đương gia chủ sự, chuyện này lại càng nghiêmtrọng hơn.
Trong lòng Liên Mạn Nhi khẽ động, khôngbiết lần này trong những người Trầm gia sẽ đến đây, có người nàng biếthay không? Trầm Lục, tên béo Trầm Cửu, còn có Chung quản sự. Trong Trầmgia, nàng biết cũng chỉ có mấy người. Có điều Trầm gia là gia tộc lớn,nhân khẩu đông đúc, ai biết lần này người đến đây là ai, hơn nữa ngườita tới là để xem xét tiến độ công trình trên núi, không liên quan gì đến cửa hàng ăn sáng của các nàng.
Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, liền cười thầm một tiếng, tiếp tục làm việc của mình.
Cửa hàng điểm tâm sáng sinh ý vẫn tốt giống như thường ngày, có điều khách nhân hôm nay đều có vẻ vội vàng hơn ngày thường.
“Nhân vật lớn của Trầm gia muốn tới đây, nghe nói nếu nhìn công trình vừa ý thì sẽ có thưởng.” Thạch Oa Tử đemtin tức vừa mới nghe được từ chỗ khách nhân nói với Liên Mạn Nhi “Mặc dù là các quản sự ra mặt nhưng kiểu gì mọi người cũng sẽ có được chút chỗtốt.”
Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, trách khôngđược hôm nay mọi người tới ăn điểm tâm đều có chút hưng phấn. Có thểlấy được tiền thưởng là chuyện tốt, cho dù không có tiền thưởng, nhưngtrong lòng của những người bình thường, họ có thể tận mắt nhìn thấy nhân vật nổi danh, cũng coi như là một thể nghiệm rất mới lạ, nên bọn họ mới hưng phấn như vậy. Ít nhất sau này lúc nói chuyện phiếm với người khác, có thể nói “trước đó, ta đã từng nhìn thấy người đó rồi.”, sau đó nhậnđược ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Vốn cảm thấy người của Trầm gia có đếncũng không liên quan gì đến cửa hàng của nàng nhưng không nghĩ tới, khilão Hoàng đi từ trên núi xuống, liền tìm việc cho các nàng làm. Vìnghênh đón nhân vật lớn của Trầm gia, bọn người lão Hoàng dẫn theo cảđám người xuống, bắt đầu quét dọn con đường từ thị trấn lên núi, cửahàng điểm tâm sáng của Liên Mạn Nhi nằm ngay bên cạnh đường chính, LãoHoàng cố ý dặn dò các nàng, phải quét dọn vùng đất trống phía sau conđường cho gọn gàng, mặt tiền của cửa hàng cũng phải vệ sinh cho sạch sẽ.
Trương thị và Liên Thủ Tín đều là ngườichịu khó lại thích sạch sẽ, cửa hàng mỗi ngày đều quét dọn, giữ gìn vôcùng sạch sẽ. Nhưng khi nghe lão Hoàng nói, Liên Thủ Tín vẫn cầm câychổi đi ra ngoài. Hắn không chỉ quét dọn trước cửa hàng nhà mình mà còngiúp người của lão Hoàng quét dọn thêm một đoạn đường chính.
Chỉ quét dọn còn chưa đủ, lão Hoàng còndẫn theo mấy người, dùng xe ngựa xách nước, vẩy nước lên con đườngchính, tránh cho xe ngựa của Trầm gia khi đi tới sẽ hất bụi. Điều hiểnnhiên là đoạn đường này tạm thời sẽ không cho người đi lại. Ngũ Lang vàTiểu Thất đành phải đi đường nhỏ đến trường.
Thật đúng là đủ long trọng, Liên Mạn Nhi nghĩ thầm trong lòng.
Đại khái đến đầu giờ tỵ, cả con đườngđều đã được dọn dẹp rực rỡ hẳn lên, tốp năm tốp ba bộ khoái từ trấn trên xuống cỡi ngựa qua lại dò xét cả con đường.
Nghe nói, huyện nha đã phái ra tất cả bộ khoái, mọi người ai cũng nhanh nhẹn, qua lại dò xét cả con đường dài ba mươi dặm từ thị trấn đến đầu thôn Tam Thập Lý, sau đó bẩm báo lại vớiquan trên, để hảo hảo nghênh đón người của Trầm gia và cũng để đảm bảoan toàn.
Rầm rộ như vậy, ngay cả những ngườikhông nhạy tin tức nhất trong thôn cũng biết có nhân vật lớn muốn tớithôn mình. Tất cả già trẻ lớn bé trong thôn chỉ cần là không có việc gìgấp cần đi ra ngoài, hoặc xa hoặc gần, đều tụ tập ở hai bên đường, trông mong nhìn về phía Thanh Dương trấn. Có tiểu tức phụ trong tay còn ômhài tử, đang may vá, thậm chí còn có người còn bưng cả chậu gỗ cùng băng ghế ra ngồi giặt quần áo, một bên làm công việc, một bên chờ xem náonhiệt. (LL: Botay.com với cái thôn này =.=)
Chỉ còn thiếu người bán hàng rong, bán nước trà và hạt dưa nữa thôi!
Liên Mạn Nhi nhìn thấy cảnh này cườikhông ngừng, mặc kệ người nào của Trầm gia đến, đều chạy không thoát vận mệnh bị vây xem. Ai bảo hoạt động giải trí ở nông thôn quá ít làm chi.
Đến giữa giờ tỵ, hai bộ khoái trên đường chính dường như đã nhận được tin tức gì đó, nói là người đã đến rồi.
Liên Mạn Nhi ngồi trên giường trong cửahàng, mở cửa sổ ra, từ bên trong nhô đầu ra xem náo nhiệt. Chỉ thấy mộtđội xe ngựa xuất hiện ở đầu trấn Thanh Dương, tốc độ cũng không phải rất nhanh, nhưng chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt mọi người.
Đi phía trước đội ngũ là nha dịch mởđường, ngay sau đó là đội kỵ mã, mấy chiếc xe ngựa đi cuối cùng. Màtrong đội ngũ là mười mấy người tiên y nộ mã (ăn mặc thoải mái),vâyquanh hai con tuấn mã ở giữa.
Vừa mới có được một chiếc xe trâu, mụctiêu của Liên Mạn Nhi là bảo mã “cấp bậc BMW, thậm chí là Ferrari”, mang tâm lý như vậy nên ánh mắt của nàng cũng dừng lại nhiều hơn trên thânngựa.
Ngựa tốt quả nhiên là sinh vật mỹ hảo, những con ngựa này xem ra đều được huấn luyện nghiêm chỉnh!
Muốn có một con ngựa như vậy, phải cầnbao nhiêu bạc a? Ngoại trừ bạc, còn cần đả thông những mỗi quan hệ nào?Có phải dân chúng bình thường không được phép có ngựa tốt như vậy haykhông?
Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy nhưng khi nhìn đến con bạch mã ở chính giữa, tim đập nhất thời rối loạn nửa nhịp. Toàn thân con ngựa kia đều rất hoàn mỹ, không có một chút lông thừa, bốn vótung bay, thần tuấn dị thường, mà người cưỡi ngựa…
Liên Mạn Nhi hoàn toàn không nhìn đếnnhững người cỡi ngựa ở xung quanh nhưng lại không cách nào bỏ qua ngườithiếu niên đang cỡi trên lưng con bạch mã. Thật sự là rất trẻ tuổi, rấtthu hút ánh mắt của người khác.
Liên Mạn Nhi không khỏi mở to hai mắt,ánh mắt chuyển từ người thiếu niên đang cỡi ngựa trắng ra phía sau hắn.Đi phía sau Bạch mã, là một con ngựa đen khỏe mạnh mà bên trên con ngựađen ấy lại là một tiểu béo mặc cẩm y. Tiểu béo có gương mặt mập mạp,trong trắng lộ hồng, nhưng lại cố bày ra bộ dáng uy nghiêm.
Trầm Lục cùng Trầm tiểu béo! Dĩ nhiên lại là hai người đó.
Một đám xe ngựa rất nhanh liền đi quaphía trước cửa hàng, nhiều người xem náo nhiệt, xa xa tụ tập theo sauđội ngũ, muốn nhìn những nhân vật thần kì này nhiều thêm chút nữa. Cũngcó người không đi cùng mà ở lại nhỏ giọng nghị luận tán thưởng.
“Trên đời này thực sự có người đẹp mắt như vậy, giống như từ trong tranh bước ra!”
“Thần tiên hạ phàm a!”
“Thực là uy phong a, ta muốn thắp thêm mấy nén hương, kiếp sau cũng có thể được đầu thai vào chỗ tốt như vậy.”
“Tiểu công tử mập mạp kia cũng rất uy phong.” Một thanh âm có chút ngây thơ vang lên.
Liên Mạn Nhi từ cửa sổ nhìn xuống, trông thấy người nói những lời này chính là tiểu hòa thượng Nguyên Đàn. Cửamiếu mở ra một nửa, có mấy hòa thượng đứng đó.
Hòa thượng cũng chạy đến xem náo nhiệt, tiểu Đàn tử vừa vặn đứng tại ngay bên dưới cửa sổ nhà nàng.
Thật sự là…hòa thượng yêu thích sự nàonhiệt a, khóe miệng Liên Mạn Nhi co rút, nàng đóng lại cửa sổ, ngồi lạitrên giường gạch. Trong đầu nhịn không được hồi tưởng lại tình cảnh mớivừa xem.
Lúc trước, nàng nhìn thấy Trầm Lục hailần, cả hai lần hắn đều mặc thường phục với lại vì muốn che dấu hànhtung của mình nên đều tận lực đè nén khí thế của bản thân. Hôm nay TrầmLục mặc áo mãng bào, eo thắt đai ngọc, giống trống khua chiêng xuất hiện ở chỗ này, trên người có khí thế cùng uy nghiêm không phù hợp với tuổicủa hắn, chỉ có những người xuất thân vô cùng tốt lại trãi qua quá trình rèn luyện lâu dài mới có được khí chất như vậy.
Về phần Trầm tiểu béo, Liên Mạn Nhichống cằm, hắn dường như lại mập một chút. Điều này cũng có thể lý giảiđược, lại một năm trôi qua không phải sao, Tiểu Thất nhà nàng qua mộtnăm, chẳng phải cũng mập thêm một vòng à.
Nghĩ một lát, Liên Mạn Nhi liền cườicười. Thế giới của Trầm Lục và Trầm Cửu cách nàng quá xa, coi như nàngđã từng cứu Trầm Lục, hợp ý với Trầm tiểu béo thì như thế nào? Giữa bọnhọ, muốn trở thành bạn bè lâu dài của nhau là điều không thể.
Chỉ cần Trầm Lục không quên điều kiện đã đáp ứng với nàng là tốt rồi.
Ngày hôm qua đem quần áo đi may vá giặtgiũ, buổi trưa nếu người ta không giao lại thì nàng phải đi thúc giục.Một hồi đi xem mầm cây ăn quả có cần tưới nước hay không, cây non củahạt hướng dương ở nhà cũ bên kia đang phát triển rất tốt, hai ngày tớithừa dịp thời tiết tốt, cũng nên mang đi trồng sớm một chút. Cày bừa vụxuân rất nhanh sẽ đến, mọi người trong nhà còn định trồng thêm mấy loạicây hay gặp, nàng muốn tìm chút hạt giống khác nên đã nhờ người hỏithăm, chắc cũng sắp có tin tức hồi âm rồi.
Mà trước mắt, các khoản thu chi hôm nay nàng vẫn chưa tính xong.
Ai nói người của Trầm gia đến thì khôngcó quan hệ gì đến cửa hàng của nàng, thường ngày cửa hàng của nàng cũngkhông đóng cửa sớm như vậy. Trầm Lục cùng Trầm tiểu béo làm ảnh hưởngtới việc làm ăn nhà nàng!
Liên Mạn Nhi đang lay hạt châu của bàntính thì Trương thị cùng Liên Thủ Tín từ bên ngoài đi vào. Vừa rồi haivợ chồng cũng đi xem náo nhiệt.
“… Ta nhìn thấy Chung quản sự đi ở phíasau đội kỵ mã.” Liên Thủ Tín vừa tiến vào, liền nói “Cũng không biếtngười ta có rảnh hay không, nếu rảnh, có lẽ chúng ta nên mời người ta ăn bữa cơm.”
Cùng làm ăn với Chung quản sự một lần về rượu nho, ấn tượng của Liên Thủ Tín đối với Chung quản sự vô cùng tốt.
“Chung quản sự cũng tới?” Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, ban nãy nàng chỉ chú ý vào những cái khác nên không nhìn thấy Chung quản sự.
“Đúng, Mạn Nhi, con không nhìn thấy à?” Trương thị thuận miệng hỏi.
“Con đang vội tính sổ sách nên chỉ nhìnthoáng qua liền không nhìn tiếp nữa.” Liên Mạn Nhi nói xong, lập tức hơi sững sờ, rõ ràng lời nói dối này nàng không cần thiết phải nói, nhưngtheo bản năng lại nói ra mất rồi.
“Mạn Nhi, sổ sách này không cần gấp gáp, con cứ từ từ mà tính. Công việc trong nhà con cũng đừng quá bận tâm, đã có cha với mẹ lo rồi.” Trương thị nhất thời đau lòng mà nói. Bà cảmthấy con gái mình còn nhỏ tuổi như vậy, lẽ ra nên chơi đùa nhốn nháo mới đúng. Cô nương đã lớn không giống với những đứa nhỏ choai choai, đếnthời gian nhất định thì càng nhiều quy củ hơn không thể tự do tự tại như bây giờ.
“Dạ” Liên Mạn Nhi biết tâm tư của Trương thị, liền gật đầu nói.
Mặc dù nói như thế nhưng Liên Mạn Nhivẫn đem sổ sách tính toán cho xong. Sau đó nàng, Trương thị và Liên ThủTín cùng nhau đi đến cửa hàng mới. Phía trước cửa hàng mới có xây haibồn hoa, trồng hoa hồng cùng thược dược.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín vào phòngdọn dẹp, Liên Mạn Nhi xách một thùng nước, dùng hồ lô tưới hoa. Nàngchọn trồng hoa hồng và thược dược là vì thời gian nở hoa của hoa hồngdài còn thời gian nở hoa của thược dược ngắn hơn.
Thược dược là Vương Ấu Hằng đưa đến, đã có vài nụ hoa, Liên Mạn Nhi rất thích.
Liên Mạn Nhi đang tỉ mỉ tưới nước chohoa, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa lại gần, là đoàn người củaTrầm Lục đi từ trên núi xuống. Nhanh như vậy, xem ra hắn chỉ đến chânnúi nhìn xong liền quay trở lại, Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, lập tức cúi đầutiếp tục làm việc của mình.
Đội kỵ mã đi đến phía trước cửa hàng mới, đột nhiên liền ngừng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.