“Con vừa mới đi không bao lâu, thì nàng liền ngồi xe tới. Vào cửahàng chúng ta, liền nịnh hót cha con và mẹ, kêu Tứ thúc, Tứ thẩm, gọingọt ngào ghê lắm.” Trương thị liền nói ra, “Mẹ không có gì nói vớinàng, việc mất mặt hay không mất mặt không đáp cô đến nàng. Sau đó,nàng, nàng liền cứng rắn lôi kéo mẹ cùng nàng cùng nhau ngồi xe trở về.”
Đáp cô, cái này là thổ ngữ của Tam Thập Lý doanh tử, ý nghĩa giống với phản ứng, để ý tới.
Liên Mạn Nhi xoa trán, Trương thị luôn phải chịu thiệt thòi.
“Mẹ hiểu ý tứ của nàng. Ngày đó lúc đi, nàng rất là uy phong mà đi.Hiện tại không ai mời, không ai gọi, nàng liền tự mình trở về như vậy.Bây giờ cửa lớn đâu có dễ tiến vào, nàng liền lôi kéo mẹ, che mặt chonàng chứ sao.” Trương thị lẩm bẩm nói “ Cái này cũng quái, sao hôm naynàng lại tự mình trở về vậy?”
“Nàng ấy vẫn còn mặt để che à” Liên Mạn Nhi cảm khái, “Mẹ, con thấykhông có mẹ giúp đỡ, nàng ta cũng có thể thoải mái vào cửa. Mẹ khôngnhìn thấy, người ta tựa như người không có chuyện gì, hướng Thượng phòng đi rồi.”
Hai mẹ con cơ hồ là đồng thời mở miệng, Liên Mạn Nhi nói xong mới nghe thấy nửa câu nói sau của Trương thị
“Nàng vì sao hôm nay trở về? … Mẹ, dọc theo đường đi này, Triệu Tú Nga không nói gì với mẹ sao?
“Cũng không nói cái gì, chỉ ý vị hỏi mẹ, hôm nay chúng ta có phải làcó khách đến thăm hay không? Mẹ nói cho nàng biết là người nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752803/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.