Edit: Thanh LêBeta: SakuraLiên Mạn Nhi cúi đầu gói bánh trái, trừ Chu thị thỉnh thoảng khiểntrách cái này cái kia một câu, một phòng mọi người yên lặng không tiếngđộng. Liên Mạn Nhi ngẩng đầu nhìn thấy mẹ con Triệu thị cùng Liên DiệpNhi đưa tới đồng tình, ánh mắt ân cần. Các nàng quan tâm nàng nhưngkhông dám tỏ vẻ. Liên Mạn Nhi khẽ cười một chút, ý bảo các nàng khôngcần vì nàng lo lắng.
Liên Mạn Nhi thích ăn bánh trái, hơn nữa các nàng bỏ ra sức lao động, các nàng hẳn phải nhận được phần của các nàng. Mới vừa rồi Chu thị làmầm ĩ như vậy, chuyện phân chia bánh trái nhất định sẽ đắn đo, gây khókhăn cho các nàng. Cùng Chu thị cứng đối cứng cũng không phải là biệnpháp tốt, nhưng nếu các nàng muốn lấy, ai cũng đừng nghĩ ngăn.
Liên Mạn Nhi lấy cớ nói muốn đi ngoài, từ thượng phòng đi ra.
Phía ngoài tuyết đã sớm ngừng, gió bắc thổi mạnh hơn, Liên Mạn Nhi từ trong cửa vừa ra tới, gió kia tựa như dao găm cắt trên mặt nàng.
“Mạn Nhi, ngươi đi đâu, cần ca đi cùng không?” Ngũ Lang đang nhóm lửa bên ngoài phòng đi theo ra ngoài.
“Ca, ca đi theo muội.” Liên Mạn Nhi liền lôi kéo tay Ngũ Lang, trở lại Tây sương phòng.
Hai người đem ngọn đèn thắp lên, nhìn thoáng qua lẫn nhau.
“Thật ức chế.” Liên Mạn Nhi quệt mồm nói.
“Cũng không phải là.” Ngũ Lang than thở, “Cha trong lòng cũng không tự tại.”
Chu thị như vậy làm ầm ĩ, cho dù là con trai ruột thịt, trong lòng cũng không thể không nghĩ gì.
“Bà nội chính là bắt thóp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752748/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.