Edit: Huyền PhạmBeta: SakuraLiên Mạn Nhi mấp máy miệng rồi nghĩ thầm, nhất định là Lục Lang rốtcục không nhịn được, dùng tay bốc thịt ăn, cuối cùng bị Liên Tú Nhi mắng cho.
“Muội làm người lớn như thế a, phụ thân cũng đã ăn rồi. Muội làm nhưta không biết, tự mình muội muốn ăn, tại sao Lục Lang muốn ăn một miếngthì không được?” Hà Thị lớn giọng nói.
Liên Tú Nhi cùng Hà Thị nhao nhao nói.
Liên Mạn Nhi nhanh chóng kéo Trương Thị, bước nhanh về phía Tây sương phòng, đóng cửa lại.
“Mẹ, những chuyện ta có thể làm được đều đã làm, những chuyện kia, ta quản không được, cũng không nên quản.” Liên Mạn Nhi nói.
Trương Thị thở dài, nhẹ gật đầu, nhưng trên mặt không có nửa điểm vui sướng.
“Đều là vì khó khăn.” Trương Thị nói.
Liên Mạn Nhi thấy Trương Thị có chút không được tự nhiên, nàng biếtrõ đây là tật xấu “Hiền lương thục đức” của Trương Thị lại tái phát. Kỳthật điều này cũng không hoàn toàn là do Trương Thị, đây là quy phạm đạo đức ở thời đại này, yêu cầu mọi người, nhất là nữ nhân, phải nghĩ đếnmình sau cùng. Như loại tình huống này, có thể bỏ đói chình mình cùngcon mình, cũng đem thứ tốt cho người khác, như vậy mới là tốt, là đúng,mới đặt đạo đức lên trên thành gương mẫu tiêu biểu.
Trương Thị một mực nghiêm khắc yêu cầu bản thân tuân theo cái quyphạm này, muốn nàng triệt để cải biến cũng không thể một sớm một chiềulàm được. Hiện tại Trương Thị có thể làm như vậy, Liên Mạn Nhi đã rấtvui mừng rồi.
“Mẹ, người không thể nói như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752724/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.