Edit: Đào Lệ QuyênBeta: Sakura“Là ai tìm chúng ta?” Hơn nữa nghe thanh âm tựa hồ còn có chút quen tai.
Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, liền vội vàng đi đến cửa lớn, hướng raphía ngoài nhìn lại. Thấy ngoài cửa ngừng một chiếc xe ngựa, đứng bêncạnh đấy là hai người, Vũ chưởng quỹ của Duyệt Lai tửu lâu và một cáitiểu nhị.
“Vũ chưởng quỹ? Tại sao thúc đến đây, là tìm chúng ta sao?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.
“Là Tam cô nương, thật tốt quá, không có đến nhầm ” Vũ chưởng quỹ cười nói.
“Vũ chưởng quỹ, mời vào nhà nói chuyện a.” Liên Mạn Nhi thỉnh Vũchưởng quỹ hướng trong phòng, một mặt lại để cho Tiểu Thất đi báo choLiên Thủ Tín cùng Trương thị.
Không cần gọi, Liên Thủ Tín cùng Trương thị trong phòng cũng nghe thấy tiếng Vũ chưởng quỹ, liền ra đón.
“Vũ chưởng quỹ, nếu là có chuyện gì, để cho tiểu nhị báo tin đến làđược, sao phải mất công đi đường xa đến đây” Liên Thủ Tín khách khí nói, rồi đưa Vũ chưởng quỹ lĩnh đi vào trong nhà.
Trương thị tươi cười rạng rỡ thu xếp đãi khách.
“Vũ chưởng quỹ hút thuốc không?” Trương thị trước đem thuốc lá rời lấy ra, đặt ở bên người Vũ chưởng quỹ.
Vũ chưởng quỹ bình thường cũng thích hút thuốc, đúng lúc này lại khoát tay áo.
“Mời thúc uống nước a.” Liên Mạn Nhi bưng một chén chè hãm cùng mậnngâm đường đưa lên. Như nhà các nàng nông dân, đối với nam khách tớichơi, bình thường đều là mời thuốc lá rời. Nông thôn người ta cũng không có thói quen uống trà, cũng không thói quen dùng nước trà đãi khách.Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752718/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.