Edit: Rabit Dễ ThươngBeta: SakuraLiên Mạn Nhi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, lập tức lắp bắp kinhhãi, không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng xốc màn cửa lên, chạy vàotrong phòng. Trong phòng đã loạn thành một đoàn, Tống Hải Long đứng ởbên cạnh cái bàn, trong ngực ôm Liên Hoa Nhi đang hấp hối, chân của hắnbên cạnh chạy đến một cái ghế, còn có một súp bồn, súp trong chậu đềurơi vãi trên mặt đất, vẫn còn bốc hơi nóng. Trong tay Liên Diệp Nhi cònđang nắm khay, sững sờ mà đứng ở đó, nước mắt đang từ khóe mắt chảyxuống.
“Hoa Nhi, Hoa Nhi, nàng không sao chớ.” Tống Hải Long vẻ mặt lo lắng mà gọi.
Cổ thị và Tưởng thị cũng vây quanh bên cạnh Liên Hoa Nhi, hỏi han.
“Ta, ta không sao.” Liên Hoa Nhi chậm rãi đứng thẳng người, tuy là vợ chồng chưa cưới, nhưng ở trước mặt người khác bị Tống Hải Long ôm nhưvậy, cũng không giống dạng. Nàng hơi khẽ cau mày, tựa hồ đang cực lựcnhịn đau, “Hải Long ca, không có làm bị thương chàng a.”
“Hoa Nhi, nhờ có nàng che chở cho ta, ta một chút cũng không có bịphỏng.” Tống Hải Long thấy Liên Hoa Nhi lúc này còn nhớ tới hắn, tronglòng cực kỳ cảm động.
“Đây chính là một chậu súp nóng a, Hoa Nhi chân của ngươi…” Cổ thị đỡ Liên Hoa Nhi nói.
Liên Hoa Nhi có chút nghiêng người, dựa vào trên người Cổ thị, LiênMạn Nhi đúng lúc này mới nhìn thấy hơn phân nửa váy của Liên Hoa Nhi đều ướt.
“Mẹ, con không sao.” Liên Hoa Nhi cậy mạnh nói, sau đó giống như nhịn không được nói, “Mẹ, chân của con đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752702/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.