“Cái gì?” Nghe Liên Mạn Nhi nói Triệu thị thắt cổ rồi, Liên Thủ Lễ lập tức dừng tay lại.
Chu thị, Liên Tú Nhi và Liên Diệp Nhi đều nhìn về phía Liên Mạn Nhi, dường như các nàng không có nghe rõ Liên Mạn Nhi nói cái gì.
“Tam bá nương thắt cổ tự tử rồi.” Liên Mạn Nhi cố tỏ ra lo lắng nói.
“Trời ơi.” Liên Thủ Lễ hét to một tiếng, cũng không nói năng gì với Chu Thị, vội sải bước đi ra ngoài.
Liên Diệp Nhi cũng chạy ra ngoài, chạy đến cửa, liền xoay người lại hướng về phía Chu Thị nói: “Cháu… nếu mẹ cháu mà chết thì chính là do bà làm hại.”
Chu Thị chấn động, trong lúc nhất thời không thể mở miệng phản bác được, cũng không biết là do hận ý khắc đầy trong đôi mắt của Liên Diệp Nhi, hay là bị tin tức Triệu thị thắt cổ làm cho khiếp sợ.
Liên Mạn Nhi vội kéo Liên Diệp Nhi đi ra ngoài, chạy thẳng tới Tây sương phòng.
Liên Thủ Lễ chạy mấy bước đã vào Tây sương phòng, trong miệng kêu: “Mẹ đứa nhỏ, mẹ Diệp Nhi”.
“Ở trong phòng.” Trương Thị nghe thấy được, liền nói vọng ra bên ngoài.
Liên Thủ Lễ liền vén màn cửa xông vào.
Trong phòng, mặc dù Triệu thị đã rửa mặt, vành mắt vẫn hồng hồng, nhưng không rơi nước mắt nữa, Trương Thị ngồi đối diện nàng, đang khuyên nhủ nàng.
“Mẹ đứa nhỏ, nàng, nàng không có…” Liên Thủ Lễ đứng ở đó, ngơ ngác nhìn Triệu thị.
“Ta không có gì?” Triệu thị không hiểu.
“Tam bá, sao mặt mũi bá lại trắng bệch, đổ nhiều mồ hôi như vậy, có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dia-chu/752672/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.