AdsEditor: Rabbit dễ thươngBeta: Tiểu TuyềnThời điểm Liên Mạn Nhi mở to mắt, sắc trời đã sáng từ lâu rồi. Khôngbiết có phải do đêm hôm qua uống chén thuốc kia, nên Liên Mạn Nhi cảmthấy tinh thần rất tốt, thân thể cũng không vô lực giống hôm qua nữa. “Mạn Nhi tỉnh?” Liên Mạn Nhi gật đầu, từ trên giường ngồi dậy. Tất cả người trong nhà đều đã thức dậy hết rồi, nàng là người trễ nhất. Liên Chi Nhi liền đi tới giúp Liên Mạn Nhi đem y phục mặc vào, lạinhanh tay lẹ chân bắt đầu xếp lại chăn…, đem lò sưởi dựa vào tường đượcđặt cách xa đầu giường cất vào trong tủ chén. “Mạn Nhi muội chờ, ta đi lấy nước rửa mặt cho muội.” Liên Chi Nhi nói xong liền đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, liền bưng một chậu nước tiến vào, lại có thêm một hộp muối nhỏ màu xanh. Người nhà này có thói quen vệ sinh rất tốt. Liên Mạn Nhi ở trong lòng thầm nghĩ, liền chà răng rửa mặt xong, Liên Chi Nhi lại cầm lược ra,đem tóc của Liên Mạn Nhi tháo ra. “Mạn Nhi trên đầu của muội có vết thương sợ là còn không có lành tốt, không thể để cho dính nước, qua ít ngày mới có thể gội đầu.” Liên Chi Nhi chải đầu cho Liên Mạn Nhi, tay chân nhẹ nhàng, tận lực không đụngvết thương trên đầu Liên Mạn Nhi, sau đó lại dùng hai sợi dây bới tóclại cho Liên Mạn Nhi. “Cha cùng nương, còn có ca cùng tiểu Thất đang làm gì?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Chi Nhi. “Cha cùng đại bá đến nhà Lão Kim lãnh tiền, nương hiện tại đang ở bên ngoài sắc thuốc cho muội, Ngũ Lang cùng tiểu Thất sáng sớm liền đi rangoài, cũng không nói làm gì.” Liên Chi Nhi nói. Hai tỷ muội đang nói chuyện, thì Trương thị bưng thuốc đã sắc xong từ bên ngoài chậm rãi đi vào. “Mạn Nhi, trước tiên đem thuốc uống hết đi, một hồi ăn cơm cho ngon.” Liên Mạn Nhi nhìn chén thuốc đen thui, trong miệng đã cảm thấy đắng, chần chờ không chịu tiếp chén thuốc. Trương thị tự nhiên nhìn ra tâm sự của Liên Mạn Nhi, trong lòng bấtgiác đau xót. Sáng sớm nàng đi đến nhà trên, nghĩ muốn lấy cho Liên MạnNhi một quả trứng gà cùng một chút kẹo đường, lại bị Chu thị mắng chotrở về, nói nàng quá nuông chiều đứa nhỏ, trong mắt không có người già. “Con đã khỏe rồi, không cần uống thuốc đâu a.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói. “Mạn Nhi, thuốc này không đắng, nương vừa nếm qua, con cố gắng… nhịnmột chút, một ngụm uống hết thì được rồi.” Trương thị chỉ có thể dỗ dành Liên Mạn Nhi. Thuốc này tựa hồ đúng là có chút hiệu quả, muốn sau này trải quanhững ngày an lành, thì trước đem thân thể dưỡng cho tốt đã. Liên MạnNhi nghĩ như vậy, liền nhận lấy chén thuốc. Lúc này, Liên Ngũ Lang mang theo tiểu Thất từ ngoài cửa chạy đến. “Mạn Nhi, cho muội ngọt kỹ nữ(*) nè.” Liên Ngũ Lang từ trong vạt áo lấy ra một đống trái cây nhỏ màu xanh. NGỌT KỸ NỮ Liên Mạn Nhi buông chén thuốc, cầm lấy một quả nhìn xem. Ngọt kỹ nữnày bên ngoài là một tầng sợi đay bao phủ ngoài da, đã có chút ngã vàngkhô héo. Đem tầng ngoài da này xé ra, bên trong mới là trái ngọt kỹ nữcó chút ngã vàng. Kiếp trước lúc nàng còn rất nhỏ đã nếm qua, rất ngọt,còn có thể đem ruột bên trong móc ra, nhai chơi. “Mạn Nhi muội nếm thử đi, rất ngọt.” Liên Ngũ Lang cũng xé mở một trái đưa cho Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi nhận trái cây, bỏ vào trong miệng nhai, sau đó khẽ gật đầu, đúng là ngọt đấy. “Nhị tỷ, tỷ uống thuốc xong, liền ăn cái này, trong miệng sẽ không đắng nữa.” Tiểu Thất nghiêm mặt nói. Liên Mạn Nhi nhịn không được cười cười. Trương thị, Liên Chi Nhi,Liên Ngũ Lang cùng tiểu Thất nhìn thấy Liên Mạn Nhi nở nụ cười, cũng đều cười theo. Liên Ngũ Lang cùng tiểu Thất một thân đầy hơi nước, do sáng sớm đi ra ngoài, hái ngọt kỹ nữ cho nàng , sợ nàng uống thuốc sợ đắng. Bất quá,ngọt kỹ nữ này là hoang dại hay sao? “Nhiều ngọt kỹ nữ như vậy, hai đứa từ chỗ nào lấy được?” Không đợi Liên Mạn Nhi hỏi, Trương thị đã mở miệng hỏi trước. “Từ trong nhà Nhị Nha đó.” Tiểu Thất lanh mồm lanh miệng mà đáp. “Ai cho các ngươi hái đấy, người lớn trong nhà nó có biết rõ không?” “Nương yên tâm đi, con cùng tiểu Thất sáng sớm bắt lấy mấy con dế,cùng ca của Nhị Nàng nàng để đổi lấy đấy, nương Nhị Nàng cũng biết nữa.” Liên Ngũ Lang nói. Trương thị lúc này mới thoải mái. Thì ra không phải hoang dại, Liên Mạn Nhi ở trong lòng nghĩ, trongquả kỹ nữ chứa nhiều nước chua, có hai loại. Một loại ngọt, cho dù thờiđiểm còn xanh cũng rất ngọt. Một loại khác lại đắng, sau khi chín hoàntoàn sẽ trở thành màu đỏ, thì có vị chua chua ngọt ngọt, ăn thật ngon,với lại có giá trị dùng làm thuốc. Đối với cổ họng sưng đau nhức đặcbiệt có hiệu quả, còn có thể trị cảm mạo, kiết lỵ, đau bụng kinh cùngchứng viêm phụ khoa. “Chỉ có ngọt kỹ nữ, không có đắng kỹ nữ?” Liên Mạn Nhi lầm bầm lầu bầu. “Đắng kỹ nữ?” Tiểu Thất nghe thấy được, vội hỏi, “Đắng kỹ nữ chúng ta cũng có, bất quá Tú nhi cô cô không cho chúng ta chạm vào.” “Đắng kỹ nữ nào có ngọt như ngọt kỹ nữ. Nếu muốn ăn, cũng phải haingày nữa mới có thể ăn. Mạn Nhi nếu muội muốn ăn, đến lúc đó ca sẽ lênnúi hái cho muội, chỗ đó có thật nhiều.” Liên Ngũ Lang nói. Hóa ra cũng có hoang dại a, Liên Mạn Nhi nghĩ, đắng kỹ nữ dùng làmthuốc không cần phải đợi đến lúc chín hoàn toàn, có lẽ có thể hái đểđổi chút tiền tiêu vặt. “Đến lúc đó hái thêm chút ít, có thể bán lấy tiền.” Liên Mạn Nhi nói. Chỗ này của bọn họ, ngọt kỹ nữ thì hiếm thấy, nhưng đắng kỹ nữ lạirất bình thường. Cơ hồ mỗi nhà đều có mấy khối, mọi người cũng rất ítăn, phần lớn là để mấy nữ hài tử trong nhà nhai chơi. Mấy cây trên núi,là hắn phát hiện, căn bản không có người đi hái. Mấy thứ này cũng có thể đổi tiền? Liên Ngũ Lang không tin, nhưng vì dỗ dành muội muội, cũng gật đầu theo. “Đi, đến lúc đó ca đều hái cho muội.” “Mạn Nhi mau chóng uống thuốc a, một lát thuốc sẽ nguội lạnh.” Trương thị nói. Liên Mạn Nhi lần này rất nghe lời mà bưng chén thuốc lên, chưa kịpuống, chợt nghe thấy nhà trên truyền đến tiếng mắng mười phần khí lựccủa Chu thị. “… Đồ lòng dạ hiểm độc đến tận tâm can, vừa tham ăn lại hám của, ngủđến mặt trời đã lên cao còn không biết đến làm việc, muốn bỏ đói cho bọn già chúng ta chết a…” Trương thị vội vàng đứng lên, muốn đi lên nhà trên. “Nương. ” Liên Mạn Nhi tranh thủ thời gian gọi Trương thị lại. Nàngbiết rõ, mấy con dâu nhà Liên gia là luân phiên nhau nấu cơm, ngày hômqua Trương thị đã nấu, hôm nay mặc kệ đến phiên ai, cũng không liên quan đến Trương thị. Chu thị lại là người không nói đạo lý, Trương thị lúcnày mà đi qua, chỉ có thể hứng chịu những lời mắng chửi không có ýnghĩa, còn phải thay người khác gánh trách nhiệm. “Nhất định là Nhị bá ngươi đã quên nấu cơm rồi, nương qua đó hỗ trợ. Bằng không thì cả nhà này không biết đến lúc nào mới có cơm, đại bá,Nhị bá cùng phụ thân ngươi, còn phải đi đến trấn trên.” Chu thị hướngLiên Mạn Nhi nói, vẫn muốn đi ra ngoài. Liên Mạn Nhi âm thầm xoa trán, thật đúng là lòng trách nhiệm lớn bằng rạp hát a, đáng tiếc không đúng lúc. “Nương, con không muốn uống thuốc, nương đút cho con đi.” Liên MạnNhi mở to hai mắt nhìn Trương thị. Trực tiếp không cho Trương thị đi,thì khẳng định không được, chỉ có thể làm nũng. Quả nhiên, Trương thị nhìn tiểu nữ nhi nhà mình đầu quấn vải, ánh mắt lấp lánh mở to nhìn mình mong đợi, thì mềm lòng, bước chân cũng thu hồi lại, dứt khoát ngồi trên giường gạch, bưng chén lên, bắt đầu đút thuốccho Liên Mạn Nhi uống. “Nương, con muốn uống từng ngụm, uống một ngụm, ăn một quả ngọt kỹ nữ.” Liên Mạn Nhi cố ý nói. “Được.” Trương thị lại sốt ruột đi nhà trên, thấy nữ nhi như vậy, cũng chỉ có thể nén quyết tâm xuống. Liên Mạn Nhi một bên uống thuốc Trương thị đút, một bên lại ăn ngọtkỹ nữ được Liên Chi Nhi cùng tiểu Thất bóc vỏ cho nàng. Bên trong nhàtrên, Chu thị đã đào hết những lời oán độc ra chửi bới một hồi, lạikhông có người đáp lại, cuối cùng liền ngừng mắng. “Tứ tẩu, nương bảo tẩu qua đó.” Liên Tú Nhi nét mặt đen thui tiếnvào, quẳng xuống một câu, liền xoay người rời đi, lại đi gọi Triệu thịcùng Hà thị. Chu thị đây là muốn giáo huấn nhóm con dâu bọn họ rồi, Liên Mạn Nhi âm thầm thè lưỡi. Lại không có lý do để ngăn trở Trương thị tiếp, Liên Mạn Nhi liền đi theo Trương thị cùng nhau đến nhà trên. Liên lão gia tử không có trong phòng, Liên lão thái thái Chu thị ngồi thẳng lưng ở trên giường gạch, hung ác mà nhìn chằm chằm vào mấy condâu đang đứng. “Hôm nay đến phiên ai phải nấu cơm hả?” Chu thị hỏi. Hà thị dùng tay lau khóe mắt, cúi đầu nhìn một chỗ trên mặt đất, giữim lặng. Triệu thị rụt lại thân thể, cúi đầu, không dám nói lời nào. Cổthị không có tới, nghe nói là thân thể không khỏe. Trương thị liền muốn mở miệng. Liên Mạn Nhi vội vàng dùng sức giật nhẹ tay áo của Trương thị. Chuthị làm sao không biết hôm nay ai phải nấu cơm, hỏi như vậy, rõ ràng làmột cạm bẫy. Trương thị cúi đầu trông thấy ánh mắt lo lắng của Liên Mạn Nhi, ý bảo nàng đừng nói chuyện. Nghĩ đến tiểu nữ nhi ngoan ngoãn, hiểu chuyện,hiếu thuận, không tự chủ được mà ngậm miệng lại. Con dâu cả nói thân thể không khỏe nên không có tới, con dâu thứ haimột bộ dạng đanh đá, ngay cả Trương thị bình thường trung thực, phúc hậu nhất cũng không chịu tiếp lời, Chu thị trong lòng càng thêm tức giận. “Đều câm điếc hết rồi hả? Các ngươi không nghe thấy lời ta hỏi?” Chu thị quát. Liên Mạn Nhi gắt gao kéo lấy Trương thị, không cho nàng nói chuyện. Chu thị thấy vẫn không có người trả lời, kìm nén tức giận, liếc nhìn mấy con dâu, cuối cùng chỉ vào Trương thị. “Thê tử của Lão Tứ, ngươi nói, hôm nay đến lượt ai phải nấu cơm hả?” Cái này gọi là gì, lấy quả hồng mềm nhào nặn, hay là chọn dùi đánh trống? “Nương, hôm nay…” Trương thị vội mở miệng nói. “Nương, ngày hôm qua là chúng ta làm cơm.” Liên Mạn Nhi vội vàng chặn đứng lời nói của Trương thị, “Hôm nay nên đến ai rồi?” Trương thị muốn giữ thể diện cho nữ nhi, liền hùa theo một câu, “Đúng vậy a.” Chu thị tức muốn lộn ruột, bất quá Trương thị không mắc câu, nàng chỉ có thể chuyển hướng Hà thị. “Ngày hôm qua thì thê tử lão Tứ nấu, hôm nay đến phiên ngươi, ngươithế nào lúc này mới thức dậy…, muốn bỏ đói cho ta cùng phụ thân ngươichết đi sao?” Hà thị sớm có chuẩn bị. “Nương, ngài cũng nói ngày hôm qua là thê tử lão Tứ nấu, hôm nay thếnào lại đến phiên ta rồi, nam nhân nhà ta chính là đứng hàng lão Nhịđấy.” Hà thị nói, “Thời điểm đại tẩu ở trấn trên, thì không cần nói,thật vất vả mới về đến nhà, cũng đều là con dâu của phụ thân cùng nương, lại không cần phải nấu cơm cho phụ mẫu ăn.” “Ngươi!” Chu thị chỉ vào Hà thị, cái con dâu này bình thường là lườinhất, lại không tiếc pha trò, cũng không đem lời của bà để vào tronglòng. Thế nhưng mà, lời hôm nay Hà thị nói thực sự có đạo lý. Cổ thịquanh năm đi theo lão đại lên trấn trên, rất ít hầu hạ ở trước mặt bà.Bây giờ trở về rồi, còn không cần phục vụ bà. Hiện tại có thể nói thân thể không thoải mái, gọi nàng không đến, vậy sau này thì sao? Chu thị lòng trầm xuống, tiếp theo lại thả lỏng. Vềsau cho dù Cổ thị có làm phu nhân của quan lớn, đó cũng là con dâu củabà. Bà là lão thái thái, là nương của Liên gia lão đại. Hiện tại hẳn là nên lấy quy củ ra, miễn cho về sau trong mắt Cổ thị càng không có bà. Nghĩ vậy, Chu thị quyết định chủ ý. “Đi kêu đại tẩu ngươi đến.” Chu thị phân phó nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]