Nuốt một cái túi chứa đồ vẫn chưa ăn thua, dù sao Chúc Hỏa cũng có thể ăn mọi thứ. Trong trí nhớ mười ngàn năm của Bạch Dịch, trừ phân ra, chẳng có cái gì mà nó không bỏ vào mồm.
Yêu thú đạt tới cấp 6 Yêu Anh đại thành mới có thể biến thành người và đi lại trong Nhân giới. Chúc Hỏa ngay cả cấp 4 cũng chưa đến, mở được túi chứa đồ của tu sĩ mới là lạ.
Trong ba ngày tiếp theo, Bạch Dịch không hề rời khỏi quán rượu, cứ ở yên đó. Sau khi có hơn mười vị khách không mời mà đến trong ngày đầu, không ai dám bén mảng tới vào ngày hôm sau. Thoáng chốc đã hết ba ngày, tuy trấn nhỏ náo nhiệt bắt đầu yên tĩnh như cũ, nhưng lại có vô số kiếm quang nườm nượp bay đến sơn mạch Thái Hằng.
Đề Huyết Nhai, một trong ba khu vực nguy hiểm của Thái Hằng, nổi tiếng là nơi nguy hiểm nhất Thanh Châu. Cứ mỗi mười năm, nơi đây sẽ nghênh đón mấy chục ngàn người tu luyện. Mặc dù có yêu thú cấp 4 chiếm giữ đỉnh núi, nhưng sau khi trông thấy nhiều người như thế thì cũng sẽ lặng lẽ rút lui.
Đề Huyết Nhai là một vách đá cao vạn trượng, địa thế cực kỳ hiểm trở, phía sau vách núi có một con đường mòn khúc khuỷu, nằm giữa vực sâu thăm thẳm. Bởi vì nơi đây bị sương máu bao phủ quanh năm, có thể nhìn thấy từ rất xa, nên nếu trông thấy sương máu trong sơn mạch Thái Hằng, một số tu sĩ dưới Trúc Cơ sẽ dứt khoát lựa chọn lùi bước.
Nhưng hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/1716051/quyen-2-chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.