Dịch giả: Lạc Đinh Đang
Trong nháy mắt, khi tâm thần Mục Đức bị nhuốm khí tức Phật môn do Xá Lợi yên lặng bộc phát, một đạo hắc mang đã đánh tới trước mặt hắn, Tử Đằng Kiếm giương nanh múa vuốt như một con rắn độc, ngay lập tức lao tới.
"Ah!"
Mục Đức cả kinh hét to một tiếng, không kịp thúc dục kiếm khí, duỗi tay phải bắt lấy hắc kiếm.
Bị khí tức Phật môn nghiêm túc trang nghiêm trong Xá Lợi mê hoặc, lúc này Mục Đức mới phát hiện Bạch Dịch tàn nhẫn, nhất là với sự nắm chắc thời cơ, quả thực có thể gọi lô hỏa thuần thanh.
Từ khi Mục Đức ngưng kết Kim Đan, đây là lần đầu tiên hắn sinh ra sự kiêng kị sâu sắc với một tu sĩ Trúc Cơ.
Bất kể là đạo pháp Ngũ Hành lúc trước, hay là Xá Lợi tự bạo phía sau, cho dù là hắc kiếm chém tới trước mặt, đối với Mục Đức mà nói đều không coi là chí mạng. Hắn không kiêng kị năng lực của Bạch Dịch, mà là tâm cơ của Bạch Dịch.
"Người tâm cơ thâm trầm như thế tuyệt đối không thể lưu lại đường sống, nếu không Mục Đức ta vĩnh viễn không ngày yên tĩnh!"
Cùng lúc Mục Đức gào thét trong lòng, hắc kiếm đen như mực đã bị một chưởng bọc linh lực của hắn hất văng, một giọt máu tươi nhỏ xuống theo bàn tay Mục Đức.
Hắc kiếm với tư cách là chiêu tuyệt sát cuối cùng đích thực không công mà lui, lại thành công làm Mục Đức bị thương, dù là miệng vết thương kia chỉ là một vết cắt không có ý nghĩa.
Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/1715987/quyen-2-chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.