Dịch: Lạc Đinh Đang
Nhớ tới Bạch Dịch tay không đấu với một Yêu Thú cấp 2 thật sự, Mục Thế Văn sợ tới mức linh hồn nhỏ bé muốn bay lên, không quay đầu đã
muốn trốn cho êm chuyện. Nhưng Bạch Dịch lại không ý định buông tha cho gã, không quay người, trở tay vung một thương, trực tiếp nện sau lưng Mục Thế Văn, đánh cho gã phun ra một ngụm máu tươi. Nếu không phải gã ôm chặt chiến mã, sợ rằng sẽ thành Tu Chân Giả đầu tiên bị vô số chiến mã giết chết.
Chém rời một cánh tay của đối phương, lại đánh cho gã gần chết, lúc này Bạch Dịch mới thu lại trường thương.
Nếu không phải lúc về Đại Phổ phải đi qua Mục gia, Bạch Dịch nhất định không chỉ chém một tay của đối phương, mà sớm diệt sát gã..
Đả thương nặng một đệ tử Mục gia, Bạch Dịch lần nữa thúc ngựa đi, tìm địch nhân giáp đen trên chiến trường. Về phần những binh sĩ phàm tục kia, tất cả đều giao cho một vệ binh Vương phủ phía sau.
Trảm Tướng mới là tác phong của Tướng quân. Những đệ tử Mục gia điên cuồng chém giết phàm nhân trong mắt Bạch Dịch chính là một đám ngu ngốc.
Máu tươi có thể khiến tu sĩ trở nên kiên cường hơn, nhưng máu tươi phàm nhân thì không dùng được. Để ma luyện bản thân thì phải tìm kẻ địch mạnh hơn chứ không phải một đám gà đất chó kiểng.
Vệ đội Bạch Dịch dẫn đầu này mạnh mẽ đâm tới trong đại quân. Một khi thủ lĩnh quân địch bị Bạch Dịch đánh chết, binh sĩ phàm nhân còn lại lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/1715973/quyen-2-chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.