Dịch: Lạc Đinh Đang
Sắc mặt Nghê Thu Vũ nhanh chóng chuyển từ hồng nhuận về bình thường. Nàng đánh giá Bạch Dịch một lượt, tiến lên vỗ vỗ đầu vai, lại phủi phủi sau lưng, yên tâm đối phương không hao tổn gì khi từ lòng đất trở về.
“Bị vùi trong lòng đất hơn mười ngày là rất nguy hiểm đấy.” Chân mày nàng cau lại, quan tâm hỏi.
“Cũng tốt, các tư huynh sư tỷ theo cùng đều có tu vi cao thâm, số lượng lại đông, việc thoát khỏi lòng đất không khó. Những con côn trùng kia muốn tổn thương mấy ngàn tu sĩ tập trung ở một chỗ cũng không dễ.” Bạch Dịch bình tĩnh đáp.
“Nghe nói xuất hiện cả yêu thú cấp sáu. Đừng nói mấy ngàn đệ tử, hơn vạn đệ tử đứng trước mặt nó cũng khó mà nhúc nhích chân tay được.” Rõ ràng nàng đã nghe qua câu chuyện dưới lòng đất, biết được đại khái. Lần này số đệ tử quay lại tông môn còn chưa tới hai ngàn, muốn tìm hiểu thông tin không khó.
“Chỉ là một con muỗi lớn mà thôi.” Bạch Dịch nhẹ nhàng nói, tiếp tục bước trên đường mòn. Nghê Thu Vũ đi bên cạnh hắn.
“Ngươi có bị thương không? Nghe nói sư tỷ Tử Tiên và Thanh Châu Minh Ngọc vì cứu đồng môn mà không tiếc tình mạng ngăn chặn yêu thú kia. Cuối cùng chỉ có Lữ Tịch Thần trốn thoát, sư tỷ Tử Tiên không biết đã đi đâu, rất có thể đã táng thân trong bụng thú rồi.” Nghê Thu Vũ vừa đi vừa nói, bóng dáng hai người dần khuất trong rừng.
Bạch Dịch nghe Nghê Thu Vũ kể chuyện nàng nghe ngóng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/1715944/quyen-2-chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.