Dịch giả: archnguyen1984
Ánh mắt Bạch Dịch nhìn gắt gao vào cửa động cổ quái kia. Vũng bùn và con đường xương trắng ở trước cửa động quá mức quỷ dị, khiến người khác có cảm giác âm trầm khó tả.
Trong động tối tăm mờ mịt, tĩnh mịch cổ quái không nhìn ra được dấu hiệu gì. Tu sĩ khác nhìn thấy động này tất nhiên sẽ tránh ra xa, riêng Bạch Dịch lại vì vậy mà dừng bước, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
“Minh Cốt Ngạc, Thiên Cương Nham, không nghĩ ta lại gặp được loại tài liệu này ở đây.”
Tự nhủ trong lòng, Bạch Dịch tản Linh thức ra cảm thụ đường mòn trước cửa động, sau một lúc thì thở ra một hơi dài.
Cái sơn động kia chính xác là một sơn động, nhưng con đường trải đầy xương trắng kia lại không phải đường mòn mà là cái đuôi của Minh Cốt Ngạc, một loại yêu thú cấp năm cực kỳ hiếm thấy.
Con yêu thú Minh Cốt Ngạc này rất cổ quái, thân như cự Ngạc, đuôi như cốt liêm. Nó không phải là trùng yêu nhưng lại thích giấu bản thân trong lòng đất. Bình thường nó sẽ không bò lên mặt đất, quanh năm ngủ say. Thức ăn ưa thích của nó là một loại nham thạch gọi là Thiên Cương Nham.
Thiên Cương Nham là một loại nham thạch kỳ lạ ẩn chứa Cửu Thiên Cương Phong, do Sa Thạc ngưng tụ mà thành, được Cương Phong thổi nhẹ nhiều năm, khi rơi xuống đất sẽ chìm sâu vào trong lòng đất, vô cùng trân quý.
Thiên Cương Nham không chỉ là đồ ăn yêu thích của Minh Cốt Ngạc mà còn là một loại tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/1715908/quyen-2-chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.