Dịch giả: archnguyen1984
Văn trưởng lão Mạc Phong cầm lấy hạt Thanh Linh Đan có chứa Cửu Khúc Đan Văn, nhất thời yêu thích không muốn buông tay. Lão cho rằng tạo nghệ tương lai của Dương Nhất Phàm rất có khả năng sẽ vượt qua cả mình.
Thanh Linh Đan không có tác dụng với cường giả Nguyên Anh, dù nó có chứa Cửu Khúc Đan Văn đi chăng nữa. Điều khiến Mạc Phong coi trọng chính là thiên phú luyện đan tuyệt hảo của đối phương.
Được xưng tụng là Văn trưởng lão chứng tỏ Mạc Phong đã đạt tới trình độ rất cao về cả tạo nghệ luyện đan và luyện khí. Tuy trưởng lão Đan Các là Tào Cửu Tiền nhưng tạo nghệ của Mạc Phong vẫn cao hơn Tào Cửu Tiền một bậc. Ở Đại Phổ, thanh danh của Mạc Phong thậm chí có thể xưng là Tiểu Đan Vương.
Thấy Mạc Phong khẳng định như vậy, đa phần các trưởng lão có mặt ở đây đều nhất trí, không có ai phản bác. Rốt cuộc, hạt Thanh Linh Đan được luyện chế thành công đã biến tên tuổi Dương Nhất Phàm nhanh chóng nổi tiếng.
Một tia lãnh ý trong mắt Trần Xương được che giấu đi, hắn nhìn người Chấp sự mặc áo bào xanh Dương Nhất Phàm kia rồi cao giọng nói. “Thương Vân Tông quả nhiên tàng long ngọa hổ, một tên Chấp sự nho nhỏ cũng có thể luyện chế ra được Cửu Khúc Đan Văn, những đệ tử chân truyền của Đan Các khác chẳng phải càng thêm bất phàm hay sap. Không bằng chúng ta mời một vị đệ tử chân truyền của Đan Các ra luyện thêm một viên Trúc Cơ Đan đạt tới Cửu Khúc Đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/1715888/quyen-2-chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.