Dịch giả: archnguyen1984
Vụ cãi lộn trong đại điện làm rất nhiều đệ tử chú ý, hướng ánh mắt nhìn tới. Mọi người dần tập trung quanh gian hàng, đúng lúc Bạch Dịch đi ngang qua đó nên bị vây ở bên trong, nhất thời đành phải dừng chân đứng ngoài quan sát.
“Hừ, buôn bán phải ra giá vừa phải thôi chứ. Ngươi ra giá ba trăm Linh thạch đi, ta muốn mảnh Linh Diệp này rồi.” Đại hán hừ lạnh, vẫn cầm mảnh Linh thảo như cũ, không hề có ý định trả lại.
“Ngươi muốn mua thì mau trả bốn trăm Linh thạch, không mua thì thôi, mời ngươi đưa trả Linh thảo cho ta. Nơi này là Thương Vân Tông chứ không phải Thất Sát Môn của ngươi.” Đệ tử đứng sau quầy rốt cuộc cũng quát lên. Nếu trì hoãn thêm một hồi, Linh khí của mảnh Linh Diệp sẽ ảm đạm đi, giá cả cũng rớt xuống rất nhiều. Bấy giờ, dẫu có ra giá ba trăm Linh thạch cũng chưa chắc có người mua.
Đại hán tới từ Thất Sát Môn rõ là đang cố tình kéo dài thời gian để chiếm tiện nghi của đối phương. Hắn cười lạnh đáp. “Làm sao? Đệ tử của Thương Vân Tông lẽ nào đều giống ngươi, thấy tiền là mắt sáng lên. Có mảnh Linh thảo thì không coi ai ra gì, ra cái giá trên trời. Nếu cho ngươi một kiện Pháp bảo, chắc ngươi sẽ đi đòi làm tông chủ đấy nhỉ.”
Đại hán mỉa mai, đồng thời vẫn để ý tới mảnh Hàn Linh Diệp trong tay, hắn phát hiện một góc lá đã bắt đầu héo rũ, vì vậy nụ cười hiện ra càng thêm đắc ý.
“Ngươi…, ngươi đừng khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/1715876/quyen-2-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.