Dịch giả: archnguyen1984
Dương Nhất Phàm cười chua xót, nói. “Lần này ngươi đi Thái Hằng sơn mạch, ta vô cùng lo lắng không an, mỗi đêm đều gặp ác mộng mà bừng tỉnh. Mạng của ngươi cũng lớn đấy, chứ nếu ngươi chết ở Thái Hằng sơn mạch, ta sẽ liều mạng cùng với Lũng Thiên Lý. Dù sao ngươi mà chết đi rồi thì ta cũng chả sống được bao nhiêu lâu nữa. Trước khi chết ta nhất định mang cái tai họa kia giết đi, coi như không phụ tấm lòng của mấy trăm đệ tử ngoại môn.
Nói xong, thần sắc Dương Nhất Phàm bỗng biến đổi, đứng phắt dậy. Khuôn mặt hắn đầy vẻ kinh hãi, hắn thấp giọng hỏi. “Cả ngươi và Lũng Thiên Lý đều chưa về, những người khác đều suy đoán hai ngươi đã chết ở Thái Hằng sơn mạch. Hiện giờ ngươi đã trở về mà Lũng Thiên Lý vẫn không có tin tức gì. Chẳng lẽ…”
“Hắn không về được nữa.” Bạch Dịch bình thản đáp.
“Ngươi đã giết hắn rồi?” Dương Nhất Phàm kinh hãi, thấp giọng hỏi, sau đó chợt cười to. “Tốt lắm! Chết thật tốt! Những đệ tử ngoại môn đã chết ở Nhập Vân Cốc nếu biết Lũng Thiên Lý đã chết, nhất định bọn chúng sẽ hô to thống khoái.”
Tâm bệnh lớn nhất của Dương Nhất Phàm chính là nỗi lo sợ Lũng Thiên Lý sẽ làm hại Bạch Dịch. Hôm nay tâm bệnh đã được trừ, hắn cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm vô cùng. Nỗi lo lắng thường trực nhiều ngày nay đã được quét sạch. Dấu hiệu tu vi ngưng trệ cũng đã có tín hiệu buông lỏng.
“Lũng Thiên Lý đã chết, họa lớn của hai chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/1715867/quyen-2-chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.