Dịch giả: archnguyen1984
Nhìn thấy bộ xương cốt trong cái kén, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Bạch Dịch đã tiêu tan, ánh mắt hắn lộ ra một tia dữ tợn còn hơn cả ánh mắt của Yêu thú, hai tay gắt gao nắm chặt, lòng bàn tay nhỏ máu đỏ thẫm.
“Ngọc nhi!”
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời gào rú, tiếng gầm vang vọng khắp khu rừng.
Tu chân giả đều nghịch thiên tu hành, không có người nào tin vào vận mạng nhưng vận mệnh vống là thứ hiển hiện ở khắp nơi, người đã từng là Tán tiên cũng không thể thay đổi được.
Tình huynh muội mười sáu năm so với sinh mệnh vạn năm của Tiêu Dao Tiên Quân thật không thấm vào đâu, nhưng từ sau khi trở thành Bạch Dịch, cuộc sống kiếp này của hắn đã không còn tiêu dao như kiếp trước nữa.
Bạch Dịch lúc này chỉ giống như một con người bị mất đi người thân ruột thịt của mình, cảm giác đâu khổ cũng như bao người khác mà thôi.
Cách đó không xa, bạch trùng nhìn chủ nhân đau khổ mà há hốc mồm, không thốt lên lời. Nó biết ở kiếp trước, chỉ có duy nhất một lần Tiêu Dao Tiên Quân đau khổ như vậy.
Nhớ tới chuyện cũ đã cách mấy ngàn năm, trong lòng Chúc Hỏa run lên, nó lặng lẽ rút vào trong loa xác, không động đậy.
Trong rừng âm u, thân ảnh Bạch Dịch đứng sừng sững không như một bức tượng điêu khác, bi ý trong mắt dần bớt đi. Bỗng nhiên, hắn nhấc bộ xương trong cái kén lên cẩn thận xem xét.
Đồm độp!
Sau một hồi lâu, Bạch Dịch ném bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/1715862/quyen-2-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.