Dịch giả: archnguyen1984
Nhìn đàn kiến bò đi như thủy triều rút xuống, Bạch Dịch yên lặng đứng đó, khuôn mặt trầm xuống.
Mê Vụ Lâm rất lớn, hơn nữa còn có rất nhiều to nhện giăng ra như sương mù, có đám kiến này tìm kiếm thay hắn còn hiệu quả hơn gấp trăm lần mà lại không gây ran guy hiểm gì. Bởi nhưng Yêu thú cường thịnh bình thường cũng sẽ không để ý tới những con kiến nhỏ bé đang bò.
Bạch trùng lại thò ra bên ngoài loa xác một lần nữa, nghiêng nghiêng ngó ngó nhìn đám sương trắng xung quanh, lại nhìn gương mặt âm trầm của chủ nhân xong thì tự động rút lui trở lại vào trong loa xác.
Chúc hỏa không giống đám kiến không có chút tâm trí nào kia. Nó biết rõ Bạch Ngọc rất có thể đã táng thân nơi hiểm địa. Bình thường không có việc gì, nó có thể dở trò hèn mọn bỉ ổi mà không sợ mất mặt, nhưng tình huống hiện giờ mà nó dám nói nhảm, chủ nhân của nó rất dễ nổi giận thực sự.
Trong trí nhớ của Chúc Hỏa, Tiêu Dao Tiên Quân rất ít khi tức giận, nhưng một khi đã nổi giận thì hậu quả sẽ vô cùng kinh khủng. Chúc Hỏa từng thấy tận mắt Tiêu Dao Tiên Quân khi nổi giận đã dùng lực lượng đạo tâm thi triển ra thần thông biến cả một tòa lục địa ở ngoại vực hóa thành bột mịn.
Một tòa lục địa với trăm vạn sinh linh ngay lập tức tan thành mây khỏi. Cảnh tượng ấy khiến Chúc Hỏa vốn không tim không phổi, vô lo cũng phải tim đập chân run. Có lẽ chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/1715859/quyen-2-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.