Dịch giả: archnguyen1984
Ngay lúc Lũng Thiên Lý bước ra khỏi hạp cốc, trước mắt hắn xuất hiện một hình ảnh cổ quái.
Tên thiếu niên vừa mới chật vật chạy ra khỏi hạp cốc đang đạp trên phi kiếm bay xa hơn trăm trượng, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
“Sao hắn có thể biết Ngự Kiếm Quyết được?” Lũng Thiên Lý kinh ngạc không biết ra sao.
Đệ tử ngoại môn của Thương Vân Tông cũng có người có thể giết được Yêu thú cấp một, cũng có người có tốc độ tu luyện rất nhanh, tiến giai trong thời gian ngắn nhưng tuyệt đối không có ai có thể ngự kiếm phi hành. Đừng nói là Thương Vân Tông, dẫu nhìn khắp tu chân giới ở Thanh Châu cũng chưa từng nghe nói tu chân giả tu vi Luyện Khí trung kỳ mà có thể nắm giữ Ngự Kiếm Quyết.
Phi kiếm có thể chở người, nhất định phải là Pháp khí trung giai trở nên, hơn nữa muốn ngự kiếm phi hành thì không chỉ cần có phi kiếm mà còn cần thuần thục một loại pháp quyết vận chuyển tên là Ngự Kiếm Quyết.
Để không chế Pháp khí phi hành thì chỉ cần rót Linh khí vào Pháp khí là có thể làm được, không cần pháp quyết gì cả. Lượng Linh khí cần tiêu hao cũng rất nhỏ, chỉ tương được với giá một chiếc xe ngựa nào đó chạy đi mà thôi.
Nhưng để có thể ngự kiếm phi hành thì nhất định phải nắm giữ Ngự Kiếm Quyết rất phiền phức, lượng Linh khí tiêu hao cũng rất lớn chẳng khác nào đang cưỡi một con ngựa hoang. Nếu không thể thuần thục kỹ xảo điều khiển thì không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/1715839/quyen-2-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.