Dịch giả: archnguyen1984
“Một bát kiến mà thôi, không đáng để nhắc tới.” Bạch Dịch cười nhạt, rồi nói tiếp. “Ba ngày sau, ta sẽ đưa cho ngươi một bát. Tháng này, Dương huynh hãy cố gắng chịu đựng thêm một chút.”
Dương Hải gật đầu, trong mắt bỗng sinh ra một tia sáng cổ quái. Hắn khàn giọng hỏi. “Đan độc trong cơ thể ta ba ngày phát tác một lần, chuyện này ngươi cũng nhìn ra được, chẳng lẽ cũng là do ghi chép trong cổ tịch hay sao?”
Nụ cười trên mặt Bạch Dịch không thay đổi, hắn nhẹ nhàng đáp. “Phải cần ba ngày ta mới có thể bắt đủ một bát kiến trắng.”
“Ngươi rất khác những đệ tử bình thường khác.” Dương Hải xê dịch thân thể xong lại dựa người vào vách tường đá, nói. “Ngày đầu ngươi tới đây, ta thấy ngươi đã dày công tôi luyện, biết vận dụng Linh khí để tiêu diệt đám rêu bám trên tường. Đệ tử bình thường không có bổn sự này.”
“Chỉ là có chút tâm đắc mà thôi, còn chưa dám nhận là dày công tôi luyện.” Bạch Dịch lại cười nhạt. “So với Dương huynh, có thể dùng thân thể không có Linh khí chịu được sự tra tấn của Đan độc hơn ba mươi năm qua, chút năng lực ấy của ta không đáng nhắc tới.”
“Không tự kiêu, không nóng nảy. Ngươi có thái độ rất bình thản, ung dung. Thành tựu ngày sau đạt được nhất định không tầm thường.” Dương Hải gật đầu khen thiếu niên bên ngoài lao phòng. Người này cho hắn cảm giác hiểu biết rất rộng, lại có cảm giác gì đó thần bí.
“Đa tạ Dương huynh khen ngợi!” Bạch Dịch cười, lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/1715817/quyen-2-chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.