Dịch giả: archnguyen1984
Lúc Bạch Dịch từ Linh mạch trở về chỗ ỡ thì đã chạng vạng tối. Cả Nhập Vân Cốc chìm vào tĩnh lặng.
Vừa vào khu cư trú, Cao Nhân đã vội chạy tới, vui mừng nói. “Bạch huynh, sao ngươi đã về rồi? Có phải Chấp sự đã bỏ hình phạt rồi không? Ngươi không phải đi khai thác mỏ nữa hả?”
Khương Đại Xuyên cũng chạy tới, hỏi với vẻ nghi ngờ. “Tiểu thúc, không phải người trốn về đấy chứ? Nếu bị người ta phát hiện thì khó tránh chịu đòn roi. Thừa lúc còn chưa bị phát hiện, lão nhân gia người hãy quay lại khu mỏ đi thôi.”
“Ngươi đi đào thay ta đi.” Bạch Dịch tức giận bảo. “Dù sao ngươi cũng là hậu bối, nên mang bộ dạng cho phù hợp chứ.”
“Ta…, thân thể ta rất yêu ớt tiểu thúc ơi!”
Khương Đại Xuyên nghe người ta nói muốn cho mình đi đào quáng thạch thì rên rỉ. “Tiểu thúc à, không phải là ta không muốn đi. Người xem, ta còn nhỏ tuổi, không thể chịu nổi mệt mỏi, dày vò ở cái mỏ ấy. Lão nhân gia người lẽ nào nhẫn tâm để cho hài nhi của mình phải đi chịu khổ?”
Nghe Khương Đại Xuyên nói mà buồn cười, Bạch Dịch đưa tay túm đám râu quai nón của hắn, cười bảo. “Râu ngươi túm lại thành một bó to rồi, còn bảo là nhỏ tuổi?”
“Ta chỉ có bộ râu là dày thôi, kỳ thực vẫn còn nhỏ lắm.” Khương Đại Xuyên nhăn nhó khiến Cao Nhân thiếu chút nữa nôn mửa.
Gạt Khương Đại Xuyên sang một bên, Bạch Dịch nỏi. “Ta đã đạt tới Luyện khí trung kỳ, hình phạt khai thác ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/1715788/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.