Dịch giả: archnguyen1984
Trở về nhà trong hẻm Bố Y, Bạch Dịch mua một ít thảo dược, sắc thuốc rồi đợi tới lúc thích hợp nhẹ nhàng thoa lên mặt Bạch Ngọc.
Lúc mới bôi thuốc, Bạch Ngọc đau tới nhăn chặt lông mày. Không lâu sau, cảm giác nóng rát biến mất, thay vào đó là cảm giác mát lạnh.
“Ca ơi, đây là thuốc gì? Muội không còn thấy đau nữa.” Bạch Ngọc ngồi dậy, nháy mắt, tò mò hỏi.
“Một loại thuốc không có tên từ sách cổ, nhưng hiệu quả xem ra không tệ.” Bạch Dịch nhẹ gật đầu, nói dối tiểu muội. “Lúc đi bốc thuốc, ta gặp người bị độc trùng cắn hấp hối. Ta định ra ngoài, hy vọng tìm được một ít khu trùng dị thảo xem có cứu sống được người ấy hay không.”
“Ca muốn cứu người sao?” Bạch Ngọc nghi ngờ hỏi. “Ca cẩn thận, không nên gây ra phiền toái nhé.”
Vỗ nhẹ đầu tiểu muội, Bạch Dịch cười bảo. “Y thuật của ca không phải muội mới vừa thử qua hay sao? Cứ yên tâm, ta sẽ biết chừng mực”.
“Vâng. Đêm rồi, ca đi coi chừng kẻo lạnh, và trở về sớm.”
Sau khi nghe Bạch Ngọc dặn dò, Bạch Dịch rời khỏi nhà. Hắn đi vào khách điếm, vừa bước qua cửa đã thấy cả đám hộ vệ, chưởng quầy và tọa đường tiên sinh đang ngóng cổ nhìn ra ngoài, vẻ sốt ruột chờ đợi.
Thấy Bạch Dịch quay lại, mọi người mới thở phào. Vị chưởng quầy thuốc vỗ ngực, tự nhủ lần này trở về phải chế ngay mấy liều thuốc an thần mà uống vào. Tối hôm nay, tim lão muốn ngừng đập mấy lần rồi.
Phí lão trông thấy Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tieu-dao-dao/165406/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.