"Tiểu Thất! Tiểu Thất của ta..." Lần đầu tiên Tô mẫu nhìn thấy Thẩm Thất thì lệ cũng đã rơi đầy mặt, vào lúc Thẩm Thất nói ra hai chữ "Đô Đô", Tô mẫu càng khóc không thành tiếng, nếu không phải Tô phụ và mấy con trai đỡ, chỉ sợ ngay cả sức lực đứng cũng không có. Ngay cả tướng sĩ oai hùng, nam nhân kiên cường như Tô phụ, lúc này nhìn Tiểu Thất, trong giây lát mắt không chớp nhưng lệ cũng tuôn trào. Tô mẫu kϊƈɦ động hơn cả nghẹn ngào, nhờ người nhà đỡ đến trước mặt Thẩm Thất, run rẩy cầm tay của nàng, trêи khuôn mặt giàn giụa nước mắt ngập tràn vui sướиɠ bi thương: "Tiểu Thất... con gái của nương.. mười hai năm... cha và nương đau khổ tìm con mười hai năm trời... trời có mắt rồi... nương cuối cùng... cuối cùng cũng có thể gặp mặt con một lần khi còn sống! "Nàng nói lời gì ngốc nghếch đó!" Tô phụ cũng không phải có ý trách cứ, giọng nói nhẹ nhàng: "Thái y nói, bệnh của nàng là lo nghĩ thành bệnh, bây giờ tìm thấy Tiểu Thất rồi, cả nhà chúng ta đoàn tụ rồi, bệnh này của nàng tự nhiên sẽ hết, nàng đương nhiên sống lâu trăm tuổi." Mấy công tử khác của Tô phủ phụ hoa, cũng vui tới bật khóc. Thẩm Thất lại không biết làm sao, bất giác nắm chặt cánh tay của Thẩm Trọng Hoa, mắt nhìn thấy Tô mẫu muốn tiến lên ôm nàng, cơ thể Thẩm Thất cứng đờ, có chút khϊế͙p͙ sợ kêu một tiếng: "Tô phu nhân..." Một tiếng này khiến cho cơ thể Tô mẫu cứng đờ, khóc ra tiếng, trực tiếp tiến lên ôm lấy Thẩm Thất, nức nở nói: "Tô phu nhân cái gì, gọi mẫu thân... Tiểu Thất, ta là mẫu thân của con mà..." "Mẫu thân..." Hai chữ này, vẫn luôn chỉ tồn tại ở trong giấc mộng đẹp của Thẩm Thất. Ngay tức thì, nàng không dám gọi ra miệng, sợ giống như rất nhiều giấc mơ từng mơ, một khi gọi ra hai chữ này thì cũng tỉnh mộng. "Bà bà [*].." Nàng dâu Đại phòng, cũng là nương tử của Tô An Thái - Tần thị mở miệng, nghĩ tới nhận thân là chuyện lớn, cẩn thận vẫn hơn nên đề nghị: "Không phải mẹ nói trêи tay Tiểu Thất có một vết bớt màu đỏ sao..." [*] bà bà: mẹ chồng "Đúng vậy... đúng vậy..." Tô mẫu bởi vì quá kϊƈɦ động, hô hấp có chút khó khăn, Tô phụ vừa vỗ về thê tử vừa nói: "Trêи cánh tay trái của Tiểu Thất có một vết bớt màu đỏ!" "Không cần nhìn." Thấy đối phương tiến lên, muốn vén tay áo Thẩm Thất xem vết bớt, Thẩm Trọng Hoa bảo vệ Thẩm Thất, chàng biết rõ nàng lo lắng và khϊế͙p͙ sợ, mở miệng nói: "Trêи cánh tay Thất Thất quả thực từng có một vết bớt nhỏ màu đỏ, có điều..." "Có điều cái gì?" Mọi người hỏi. Thẩm Trọng Hoa trước tiên cười khổ rồi mới cười lạnh, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua đám người, hỏi: "Sao không thấy Tuyết Nhi?" Tìm được đứa con gái Tô gia thất lạc đau khổ tìm kiếm nhiều năm, có thể nói tất cả thành viên của Tô gia cùng tới, lại chỉ thiếu Tô Liên Tuyết và thị nữ thân cận của nàng ta. "Ngươi còn không biết xấu hổ nhắc tới!" Ánh mắt Lục thiếu gia Tô Diên Lăng khó khăn lắm mới rời khỏi mặt Thẩm Thất, xông lên tức giận nói với Thẩm Trọng Hoa: "Còn không phải ngươi..." Phải nói thế nào? Nếu là lúc trước, Tô Diên Lăng còn có thể chỉ thẳng mặt, ngay thẳng nói Thẩm Trọng Hoa bởi vì sủng hạnh thị nữ của mình mà ức hϊế͙p͙ Tô Liên Tuyết, nhưng hôm nay phải nói thế nào đây, cả hai người đều là muội muội của hắn. "Vậy đưa nàng đến đây đi." Thẩm Trọng Hoa mỉm cười, nụ cười vô cùng lạnh lùng: "Lãnh Tinh, mang người tới đây." Thẩm Thất không đoán được Thẩm Trọng Hoa muốn làm gì, hiện tại cả người nàng ngơ ngác, nhưng không biết nghe ai nói một câu: "Không bằng nhỏ máu nhận thân." Lúc này, Thẩm Thất mới bình tĩnh lại, cảm nhận được bàn tay mềm mại và sự ấm áp của Tô mẫu, trong lòng chua xót, nhất thời cũng không biết mình có cảm xúc gì, chỉ là lưu luyến sự ôn nhu này. Nàng vẫn không thể tin được, mình là tiểu thư phủ Tướng quân, vẫn cảm thấy đây là một giấc mộng đẹp mà thôi. "Không... nàng là con gái của ta, là con gái ta mang thai mười tháng mới sinh ra, ta sẽ không nhận ra sao?" Tô mẫu vốn luôn dịu dàng nhu nhược bỗng trở nên kiên cường, nói với người kia: “Nhỏ máu cái gì? Kim đâm vào người Tiểu Thất, không đau sao?" Lúc đi ra, rõ ràng nước mắt Thẩm Thất đã ngừng rơi nhưng lúc nghe thấy Tô mẫu nói câu này, nước mắt lại trượt từ hốc mắt xuống. Có người quan tâm nàng, thật tốt. Cảm giác có mẫu thân, thật tốt. Giấc mộng này, thật tốt. "Tiểu Thất không khóc..." Phát hiện Thẩm Thất khóc, Tô mẫu vội lau nước mắt cho nàng bằng khăn tay của mình, môi Thẩm Thất mấp máy, nàng muốn gọi hai chữ kia nhưng không sao gọi ra được. Mấy nam nhân Tô gia, Tô phụ và sáu người ca ca đều vây quanh Thẩm Thất lo lắng hỏi thăm. Chỉ là chuyện Thẩm Thất nhớ rõ không nhiều, cho nên rất nhiều vấn đề không trả lời được, hành động của bọn Lãnh Tinh rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã mang Tô Liên Tuyết tới. Nói là "mời" người tới nhưng lại trói hai tay Tô Liên Tuyết và thị nữ thân cận của nàng ra sau lưng dẫn tới. Tô Liên Tuyết vào tới sân còn đang la to: "Ta là tiểu thư phủ Tướng quân, các ngươi có gan đối xử với ta như vậy, nếu để cha và các huynh ta biết chắc chắn sẽ phanh thây xé xác các ngươi!" Ngay cả thị nữ thân cận của nàng Ngân Hoàn cũng đang kêu gào: "Các ngươi đối xử với tiểu thư nhà ta như vậy, chưa nói tới phủ Tướng quân, phủ Huyên vương cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Nhưng khi vào trong sân, nhìn thấy mọi người trong phòng, trông thấy Tô mẫu vẫn luôn bệnh liệt giường không ra khỏi cửa hai mắt đẫm lệ dịu dàng đang cầm tay Thẩm Thất, nhìn hai gương mặt gần như giống nhau như đúc xuất hiện ở trước mặt nàng, Tô Liên Tuyết ngẩn cả người. "Đùa gì thế..." Tô Liên Tuyết nói với mình: "Ta nhất định là gặp ác mộng rồi..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]