"Tiểu Thất! Tiểu Thất của ta..." Lần đầu tiên Tô mẫu nhìn thấy Thẩm Thất thì lệ cũng đã rơi đầy mặt, vào lúc Thẩm Thất nói ra hai chữ "Đô Đô", Tô mẫu càng khóc không thành tiếng, nếu không phải Tô phụ và mấy con trai đỡ, chỉ sợ ngay cả sức lực đứng cũng không có.
Ngay cả tướng sĩ oai hùng, nam nhân kiên cường như Tô phụ, lúc này nhìn Tiểu Thất, trong giây lát mắt không chớp nhưng lệ cũng tuôn trào.
Tô mẫu kϊƈɦ động hơn cả nghẹn ngào, nhờ người nhà đỡ đến trước mặt Thẩm Thất, run rẩy cầm tay của nàng, trêи khuôn mặt giàn giụa nước mắt ngập tràn vui sướиɠ bi thương: "Tiểu Thất... con gái của nương.. mười hai năm... cha và nương đau khổ tìm con mười hai năm trời... trời có mắt rồi... nương cuối cùng... cuối cùng cũng có thể gặp mặt con một lần khi còn sống!
"Nàng nói lời gì ngốc nghếch đó!" Tô phụ cũng không phải có ý trách cứ, giọng nói nhẹ nhàng: "Thái y nói, bệnh của nàng là lo nghĩ thành bệnh, bây giờ tìm thấy Tiểu Thất rồi, cả nhà chúng ta đoàn tụ rồi, bệnh này của nàng tự nhiên sẽ hết, nàng đương nhiên sống lâu trăm tuổi."
Mấy công tử khác của Tô phủ phụ hoa, cũng vui tới bật khóc.
Thẩm Thất lại không biết làm sao, bất giác nắm chặt cánh tay của Thẩm Trọng Hoa, mắt nhìn thấy Tô mẫu muốn tiến lên ôm nàng, cơ thể Thẩm Thất cứng đờ, có chút khϊế͙p͙ sợ kêu một tiếng: "Tô phu nhân..."
Một tiếng này khiến cho cơ thể Tô mẫu cứng đờ, khóc ra tiếng, trực tiếp tiến lên ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thinh-sung/1514585/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.