"Người tỉnh chưa?" Người kia đi vào trong sân, hỏi thị nữ ở cửa. Biết Thẩm Thất đã tỉnh thì đẩy cửa vào. 
Giờ khắc này vẻ mặt Thẩm Thất không chút thay đổi, cơ thể cứng ngắc lại giống như một con mèo cong lưng khi gặp được nguy hiểm. "Kẽo kẹt" một tiếng, cửa bị đẩy ra, một người có bước chân hơi hoảng hốt xông vào, vẻ mặt Thẩm Thất nhìn về phía hắn, giống như một con sói cô độc náu mình trong bóng tối. 
Người kia cao bảy thước, có vẻ cường tráng, thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, trêи mặt để râu quai nón khiến cho hắn có vẻ già hơn tuổi thật. 
Người kia nhìn thấy Thẩm Thất, thân hình cao lớn hơi khựng lại rồi bước nhanh về phía Thẩm Thất, vô cùng gấp gáp. 
Người kia đi đến trước mặt Thẩm Thất, vươn tay ra, Thẩm Thất đã cầm chặt cây trâm trong tay, nếu như hắn làm ra hành động gì uy hϊế͙p͙, nàng chắc chắn đâm hắn không chút do dự. Nhưng mà, người kia không hề ra tay, cho nên Thẩm Thất cũng khống chế sát ý của mình. 
"Giống..." Người kia vươn tay che mắt Thẩm Thất, chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt bình tĩnh của nàng, trong tiếng nói có chút khó tin nhưng cũng có chút hưng phấn: "Giống... thật giống... thật sự là quá giống..." 
Thẩm Thất nhất thời có chút ngơ ngác, người kia rời bàn tay che mắt Thẩm Thất xuống, che nửa dưới gương mặt nàng, lộ ra hai mắt. 
"Đôi mắt này... có chút hung dữ..." Người kia giống như tự thuật. Lại nghiêng đầu, quan sát Thẩm Thất tỉ mỉ, lẩm bẩm: "Nhìn kỹ... cũng giống... mắt hạnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thinh-sung/1514580/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.