Thẩm Thất hoàn toàn hiểu lầm ý của Thẩm Trọng Hoa, Thẩm Trọng Hoa bảo nàng ra đường đi rước đèn cùng chàng, nàng cho rằng là bảo nàng âm thầm bảo vệ chàng. Bởi vậy, khi Thẩm Trọng Hoa dừng lại trước một sạp bán búp bê vải, chọn một con heo mập mạp tròn vo, chuẩn bị đưa cho Thẩm Thất mới phát hiện Thẩm Thất không ở sau lưng chàng. Tìm không thấy Thẩm Thất, Thẩm Trọng Hoa có chút luống cuống, chàng sợ hãi chuyện trùng sinh chỉ là một giấc mơ của chàng, chàng sợ hãi mình giống như kiếp trước, quay đầu lại, sau lưng không còn Thẩm Thất. "Thất Thất..." Thẩm Trọng Hoa lách qua dòng người chen chúc, cố gắng tìm kiếm hình bóng xinh đẹp gầy yếu. Chàng gọi tên của nàng, gọi trước gọi sau, trong lúc hốt hoảng giọng nói trở nên nức nở khàn khàn. Mãi tới khi chàng nghe thấy một giọng trẻ con trong trẻo nói lớn tiếng ở trêи đường: "Mẹ! Tỷ tỷ này biết leo cây nha!" Thẩm Trọng Hoa đẩy đám người ra, nghe tiếng đi tới thì trông thấy Thẩm Thất xách váy, lúng túng ngồi xổm trêи cây. Thẩm Thất thấy Thẩm Trọng Hoa, trêи mặt hơi đỏ lên, có hơi ngượng ngùng nói: "Y phục này không tiện..." Lưu Nguyệt mặc y phục màu đen thoải mái tiện lợi, ngồi xổm ở trêи một cái cây khác, dễ dàng dung hòa với bóng đêm và cành lá rậm rạp trong bụi cây. "..." Thẩm Trọng Hoa nhịn không nổi bật cười, một tay chắp sau lưng, mở miệng gọi nàng xuống, một tay khác vươn ra với Thẩm Thất. Thẩm Thất nhìn bàn tay kia một chút, xách váy, chuẩn bị nhảy trực tiếp từ trêи cây xuống, lại không ngờ rằng nàng mặc không quen cái váy dài phiền phức này, bất cẩn dẫm lên chân váy rồi trượt chân, ngã từ trêи cây xuống! Trong tích tắc cơ thể rơi xuống, Thẩm Thất thầm nghĩ tới mấy động tác đứng bằng gót chân, là một tử sĩ chịu huấn luyện đặc biệt sao có thể phạm sai lầm thấp kém như vậy? Sao có thể mất mặt ở trước mặt mọi người như vậy! Chỉ là không chờ Thẩm Thất cố xoay chuyển tình thế, nàng đã ngã vào vòng ôm của Thẩm Trọng Hoa. Thẩm Thất ngẩng đầu, vừa khéo bắt gặp đôi mắt thâm thúy của Thẩm Trọng Hoa. "Vương... công tử." Thẩm Thất sửa lại xưng hô ở trong ngực Thẩm Trọng Hoa. Thẩm Trọng Hoa biết rõ còn cố hỏi: "Sao nàng lại trèo lên cây?" "Nô tỳ..." Thẩm Thất không biết nên trả lời thế nào, nàng ở trong ngực Thẩm Trọng Hoa, tiếp tục dính lấy chàng không được nhưng tự nàng xuống dưới hình như cũng không được. Người qua đường nghe Thẩm Thất tự xưng, nhịn không được liếc mắt nhìn, nhỏ giọng bàn tán: "Gia đình giàu có này đúng là không tầm thường, nha hoàn mà cũng ăn mặc giống như một đại tiểu thư." “…” Thẩm Thất không nói lời nào, cũng không dám nhìn Thẩm Trọng Hoa, chỉ nhìn hoa văn tinh xảo thêu trêи váy. Thẩm Trọng Hoa nhìn ra nàng không tự nhiên, buông nàng ra, Thẩm Thất thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lúc Thẩm Trọng Hoa nhanh chân rời đi cũng cất bước theo sát nhưng Thẩm Trọng Hoa lại bỗng nhiên dừng lại, xoay người. May mà Thẩm Thất phản ứng kịp thời, dừng chân lại rồi lùi ra sau một bước, bằng không nhất định sẽ va vào người Thẩm Trọng Hoa. "Cho nàng." Thẩm Trọng Hoa nói. Thẩm Thất ngước mắt nhìn thấy Thẩm Trọng Hoa cầm một con heo nhỏ bằng vải trong tay, cả người như bị sét đánh, đứng ngây người tại chỗ. “Không thích sao?” Thấy Thẩm Thất không nhúc nhích, Thẩm Trọng Hoa nhịn không được hỏi, thanh âm hơi có chút chua chát. "Không..." Thẩm Thất chìa hai tay nhận con heo nhỏ kia, khom người nói với Thẩm Trọng Hoa: "Tạ vương gia ban thưởng." Thẩm Trọng Hoa nhìn bộ dạng này của nàng, ánh mắt phức tạp. Chàng cho rằng nàng sẽ vui vẻ. Bởi vì kiếp trước, lúc Tô Liên Tuyết kéo chàng đi ra phố rước đèn, Thẩm Thất là ám vệ của chàng cũng đi theo, bảo vệ sự an toàn của chàng. Vào lúc ấy, chàng đi xa, Thẩm Thất nhảy từ trêи cây xuống, lúc đi theo, đi ngang qua sạp hàng nhỏ này, thấy con heo nhỏ bằng vải này thì ánh mắt ngừng lại. Vừa lúc ấy chàng nhìn thấy. Mà chàng cũng có ấn tượng sâu sắc với con heo nhỏ bằng vải này, cũng không phải bởi vì tức giận, mà là con búp bê này Tô Liên Tuyết cũng có một cái gần giống như vậy, lần đầu tiên chàng nhìn thấy nàng, nàng là một bé gái xinh xắn đáng yêu, trong ngực ôm con búp bê heo nhỏ bằng vải này, lúc cho chàng ăn cái gì đó, còn cầm một miếng bánh ngọt đưa tới miệng con búp bê, ngọt ngào nói với con heo nhỏ: "Đô Đô ăn cái gì ~" Lúc ấy, Thẩm Thất theo sau, chàng lại quay trở lại đi sượt qua vai Thẩm Thất tới sạp hàng nhỏ kia, mua con búp bê vải hình heo nhỏ này tặng cho Tô Liên Tuyết. Chàng cho rằng, nàng ta chắc hẳn cũng thích con búp bê vải này. Lúc Tô Liên Tuyết nhận được búp bê vải hình heo nhỏ, giống Thẩm Thất bây giờ, đều có hơi ngây người. Chỉ là nàng ta lập tức cười vui vẻ, nói với chàng: "Trọng Hoa ca ca tặng Tuyết Nhi cái gì, Tuyết Nhi đều thích." Thật ra, nàng ta chẳng hề thích lắm, con búp bê kia về sau Thẩm Trọng Hoa không còn nhìn thấy nữa, không giống những châu báu trang sức chàng tặng cho Tô Liên Tuyết, nàng ta chỉ đeo trêи người vài ngày. Bây giờ, Thẩm Trọng Hoa cũng cho rằng, Thẩm Thất chắc hẳn thích con búp bê vải này. Lại không biết Thẩm Thất đi theo sau Thẩm Trọng Hoa, tâm trạng vô cùng phức tạp. Con búp bê vải này, kiếp trước nàng cũng nhìn thấy ở trêи chợ đèn hoa này, lúc ấy nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy con búp bê vải này cực kỳ giống con búp bê vải nàng luôn ôm khi còn bé trong ký ức. Chỉ là con búp bê vải ấy, lúc nàng bị bắt cóc, lang thang, bị người bán người mua, cuối cùng vào lúc vào sân huấn luyện bí mật dưới lòng đất tham gia huấn luyện tàn khốc, không biết từ lúc nào, chẳng thấy đâu nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]